Chương 467
Chờ đến khi Tô Tú Song tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường bệnh viện từ bao giờ.
Bạch Tĩnh túc trực bên cạnh, thấy cô tỉnh bèn vội vàng lại gân hỏi: “Tỉnh rồi?
Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không để tớ gọi bác sĩ”
Tô Tú Song lắc đầu, chỉ cốc nước: “Nước”
“Gan cậu cũng to quá rồi đấy, đàn ông con trai còn chả dám nhảy xuống cứu, cậu thì hay rồi! Có phải cậu không cần cái mạng nhỏ này của cậu nữa không?” Bạch Tĩnh vừa đưa cốc nước vừa lạnh lùng mắng vài câu.
“Không phải vẫn sống sờ sờ đây sao?” Tô Tú Song uống ngụm nước nhuận nhuận cổ rồi hỏi: “Hoắc Diệc Phong đâu, thế nào rồi?”
“Còn có tâm trạng quan tâm đến người khác, trái tim cậu cũng rộng quá nhỉ!”
“Đương nhiên, tôi nhảy xuống là vì cứu anh ta, nếu anh ta chết thì không phải tôi hại ư?”
Bạch Tĩnh bực mình gõ lên trán cô: “Không chết, ở phòng bệnh bên cạnh ấy, vẫn còn sống sờ sờ ra, đang dưỡng bệnh”
Nghe vậy, Tô Tú Song thở dài, lúc này mới yên tâm. Ai mà biết, cậu tư nhà họ Hoắc muốn gió có gió, muốn mưa có mưa lại là một con vịt cạn không biết bơi chứ.
Bạch Tĩnh đưa điện thoại cho Tô Tú Song để cô gọi điện cho đạo diễn báo bình an. Tô Tú Song bèn gọi cho Trương Tiến Trung.
“Tỉnh rồi?”
“Tỉnh rồi”
“Cô nghỉ ngơi hai ngày đi, dưỡng bệnh cho tốt rồi hằng quay lại tổ quay phim, đúng rồi, lương tháng này của cô tăng thêm 350 triệu” Trương Tiến Trung bỏ lại một câu.
Nghe đến câu này, Tô Tú Song vui mừng khôn xiết, cười đến miệng suýt lệch: “Cảm ơn đạo diễn, một cái mạng người đáng giá 350 triệu, hay là thêm chút nữa cho tròn đi?”
“Mau
Trương Tiến Trung mắng một câu rồi cúp Tô Tú Song bèn trợn trắng mắt. Bạch Tĩnh nghe vậy thì ngưỡng mộ không thôi.
“Cậu không cần ở đây với tớ đâu, cậu về tổ quay phim trước đi, để tớ ở đây một mình cũng được, tớ muốn ngủ một lúc rồi đi thăm bà”
Bạch Tĩnh vẫn không yên tâm lắm: “Cậu ổn thật chứ?”
“Tuyệt đối không có vấn đề gì!”
Hai người giằng co một lúc, Tô Tú Song cũng đẩy cô ra khỏi phòng. Sau khi ngủ thêm hai tiếng đồng hồ, cô liền dậy đi sang phòng bên cạnh, thấy cửa mở không đóng bèn giơ tay khẽ đẩy ra rồi nhẹ nhàng tiến vào phòng.
Trên giường bệnh, Hoắc Diệc Phong đang nằm, cái bàn trước mặt đặt toàn là hoa quả, Trương Vinh Hiển ngồi một bên túc trực.
“Cậu đây đang muốn gặp chị, chị cũng giỏi đấy, dám tự mình dâng lên tận „ cửa: Ban sáng Hoắc Diệc Phong trông héo quất như quả dưa chuột khô, vậy mà giờ đã sắc mặt đã hồng hào trở lại, miệng nhai táo rồm rộp, còn vắt chéo chân vẻ hưởng thụ.
Tô Tú Song đi thẳng đến bên cạnh bàn, cầm lên một quả táo bỏ vào miệng cắn: “Sao? Muốn cảm ơn ơn cứu mạng cậu của tôi thế nào?”
“Ha ha…” Hoắc Diệc Phong bật cười: “Chị tưởng não của cậu đây bị úng nước à? Ở trong hồ chị đối xử với tôi thế nào, chị đừng có quên!”