Chương 510
Tô Ái Lan nói, hình như bà nghĩ tới điều gì đó nên hỏi: “Tấm vải bọc đồ của cháu đâu?”
“Vải bọc đồ gì cơ ạ? Tô Tú Song nhíu mày.
“Khi bà tới thủ đô có mang theo tấm vải bọc đồ đó, trước khi ngất vẫn còn ở trên người mà.. “
Càng nói bà càng sốt sắng, sắc mặt Tô Ái Lan lo lắng vô cùng, bà hất chăn ra, định đi xuống giường.
“Bà đừng lo lắng, cũng đừng cử động linh tinh, cháu gọi hỏi bố xem” Tô Tú Song vội vàng dùng tay giữ chăn lại, gọi cho Tô Trọng Quân.
Sau khi tắt điện thoại, Tô Tú Song lấy ra một tấm vải bọc đồ có thêu hoa đen trắng từ trong chiếc tủ ở bên cạnh ra.
Vừa nhìn đã biết tấm vải này có từ lâu rồi.
Vừa đưa cho Tô Ái Lan, bà đã lập tức mở nó ra.
Thấy vậy, Tô Tú Song không nhịn được mà cười thành tiếng: “Bà nội, bà cứ từ từ tìm, đừng gấp, bên trong làm gì có tiền bạc châu báu gì đâu, nó còn có thể bay đi được chắc?”
Tô Ái Lan không để ý đến cô.
Mấy phút sau, bà lấy ra một chiếc vòng tay màu xanh ngọc, phát ra ánh sáng long lanh, nhìn vừa giống ngọc lại giống ngọc bích.
“Này, quà sinh nhật bà nội tặng cháu”
Tô Tú Song lắc đầu, nói: “Cái này vừa nhìn đã biết là báu vật gia truyền của bà, bà cứ giữ lấy đi, đợi bà khỏi bệnh rồi thì nấu cho cháu bát
“Gì mà báu vật gia truyền chứ, chiếc vòng tay này cháu đeo từ khi còn bé rồi, nhưng do lúc nhỏ cháu nghịch quá, y như con khỉ ấy, lúc nào cũng thích trèo cây, cứ lên lên xuống xuống, bà sợ cháu làm mất vòng nên đã thu lại”
Khi nói lời này, Tô Ái Lan kéo tay cô lại, đeo chiếc vòng lên.
“Cháu lớn rồi, bà phải trả nó lại cho cháu, nhớ kỹ, không được làm mất, làm vỡ, cũng không được cho người khác, ai cũng không được, cháu biết chưa?”
“Cháu biết rồi” Tô Tú Song nhìn điện thoại, đã tám giờ rồi: “Bà nội, bà nằm xuống trước đi, cháu tới nhà ăn gọi chút cháo”
Ra khỏi phòng bệnh, cô đi vào thang máy.
Vừa đi được khoảng trăm mét, điện thoại đã vang lên.
Là Hoắc Dung Thành gọi tới.
Mới sáng sớm đã gọi tới thì có thể có chuyện gì hay ho chứ?
Tô Tú Song bĩu môi, không nghe.
Nhưng người đàn ông giống như muốn đấu với cô, liên tục gọi tới, chuông điện thoại không ngừng vang lên.
“Phù…” Cô thở dài một hơi, ấn vào nút nghe.
“Em điếc à, sao lâu thế mới nghe máy?” Vừa mở miệng, Hoắc Dung Thành đã cáu bẩn.
“Vừa nãy không nghe thấy, có chuyện gì sao?”
Người đàn ông này có tính chó gì vậy, mới sáng sớm đã ăn phải thuốc nổ à?