Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 142 Thẩm Hạo Trự Đánh Thư Ký Thị Trưởng


trước sau

CHƯƠNG 142: THẨM HẠO TRỰ ĐÁNH THƯ KÝ THỊ TRƯỞNG

"Tiểu Lý, mau chóng liên hệ với người nhà của người bị thương, chuyện này trách nhiệm hoàn toàn là ở chúng ta." Giọng nói trầm thấp của thị trưởng mang nhiều áy náy.

"Thị trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm được người nhà của cô ấy." Thư ký đáp.

"Bác sĩ, nếu cô gái này có tin tức gì mới, hãy lập tức báo cho tôi biết." Thị trưởng nhìn đồng hồ đeo tay, ông ta phải trở về làm việc tiếp, ông đã ở đây suốt buổi tối hôm qua và nửa ngày hôm nay rồi, không thể tiếp tục ở lại đây nữa.

"Được, xin thị trưởng yên tâm, nếu có tin tức gì tôi sẽ lập tức thông báo cho ngài." Bác sĩ cúi đầu cung kính nói.

Thị trưởng rời khỏi đó, chỉ đành phái thêm một người ở lại trong phòng bệnh trông nom Khanh Khanh. Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của một toà nhà khác, cảnh sát đang điều tra Hồ Tiêu Lương.

"Hồ Tiêu Lương, vết thương trên người cô làm sao mà có?" Vết thương trên người Hồ Tiêu Lương quá rõ ràng, người thường cũng có thể nhận ra đây là do người khác làm. Nhưng mà cả Lăng Duy Khiết, Lâm Lâm và Duệ Duệ đều ở đây.

Nếu như cô ta nói là do hai đứa nhỏ năm tuổi kia làm thì nhất định sẽ không có ai tin, nếu như nói là do Lăng Duy Khiết thì sao đây? Hồ Tiêu Lương nhìn Lăng Duy Khiết, trong lòng có oán hận, có cố chấp, còn có một thứ tình yêu khiến người ta không muốn thừa nhận.

"Là anh ta." Hồ Tiêu Lương giơ ngón tay chỉ Lăng Duy Khiết.

Lăng Duy Khiết cũng không cảm thấy bất ngờ, anh hiểu quá rõ, ngoại trừ hãm hại, tổn thương người khác ra, thì tất cả những thứ cô ta làm đều là vì lợi ích cá nhân của mình.

"Anh Lăng, anh có gì muốn giải thích không?" Người chịu trách nhiệm điều tra lần này là bạn học của Hạ Dụng, nhưng việc công vẫn là việc công, nếu như Lăng Duy Khiết bị tình nghi là hung thủ, thì anh ta vẫn phải đưa anh về cục.

"Tôi không có gì để nói cả, chỉ cần cảnh sát các anh điều tra một chút là rõ thôi." Lăng Duy Khiết không nhíu mày lấy một cái, anh bình tĩnh trả lời.

"Hồ ly tinh, cô nói láo." Lâm Lâm tức giận muốn đánh Hồ Tiêu Lương nhưng lại bị Lăng Duy Khiết một tay bắt được.

"Chú cảnh sát, là ba con gọi điện cứu cô ta, nếu như chú không tin thì có thể hỏi bệnh viện để xác minh." Duệ Duệ cũng tức giận, nhưng nét mặt của cậu không thay đổi nhiều, giống hệt Lăng Duy Khiết lúc này.

"Hồ Tiêu Lương, nếu cô vu khống hãm hại người khác thì sẽ bị xử lý theo pháp luật đấy." Nhân viên cảnh sát cũng đồng thời cảnh cáo Hồ Tiêu Lương.

"Tôi...tôi..." Hồ Tiêu Lương cứ tôi tôi cả buổi, cuối cùng vẫn không nói được gì.

"Hồ Tiêu Lương, cô hãy suy nghĩ kỹ lại xem, rốt cuộc là ai đã làm cô bị thương như vậy, tôi tin việc này cũng không khó lắm." Nhân viên cảnh sát nói xong thì đứng dậy, dường như muốn rời đi.

"Cảnh sát Lý, tôi muốn tố cáo Hồ Tiêu Lương mưu sát người khác." Lăng Duy Khiết vừa thấy cảnh sát muốn đi, anh không thể dễ dàng buông tha cho Hồ Tiêu Lương liền nói.

"Cảnh sát Lý, tôi vô cùng chắc chắn anh ta là người làm tôi ra nông nỗi này, vợ của anh ta mất tích, anh ta cho rằng là do tôi làm, sau đó đến nhà tôi dùng mọi cách để uy hiếp, đây cũng không phải là lần đầu tiên, thực tế đêm qua anh ta cũng đến nhà tôi, tôi có nhân chứng, không tin các anh có thể đi hỏi phó thị trưởng Tôn Huy của các anh để xác minh." Hồ Tiêu Lương vừa thấy Lăng Duy Khiết muốn tố cáo mình thì khẩn trương ngồi dậy, nói lại một lần nữa.

"Hồ ly tinh, đồ không biết xấu hổ, chú cảnh sát, cô ta là người xấu, mặt của cô ta là do cháu rạch, đồ xấu xa, cô không biết xấu hổ hay sao mà còn nói ba tôi, đồ xấu xa, tôi phải báo thù cho mẹ tôi." Lâm Lâm tức giận, giãy giụa muốn đi đánh Hồ Tiêu Lương.

"Chú cảnh sát, cháu có chứng cứ, cô ta thật sự đã bắt cóc mẹ cháu, cháu có ghi âm." Lúc này Duệ Duệ đột nhiên lấy một chiếc bút ghi âm ra.

"Duệ Duệ, con đang nói bậy bạ cái gì đó, mau đưa cho ba." Lăng Duy Khiết thấy vậy thì sợ hãi, vươn tay ra muốn lấy lại cái bút ghi âm, nhưng nó đã bị Tiểu Lý nhanh tay cầm đi trước rồi.

Tiểu Lý tay thì cầm bút ghi âm, mắt thì nhìn Lăng Duy Khiết, như đang thở dài, mặc dù có tình cảm riêng tư, nhưng công việc vẫn là công việc.

"Anh Lăng, tôi sẽ phái người tới đây trông chừng, mời anh theo tôi về cục lấy lời khai, và cả hai bạn nhỏ này nữa." Tiểu Lý nhìn hai đứa trẻ, không biết nên nói thế nào mới phải, có đôi khi trẻ con thông minh quá cũng không tốt, giống như lúc này vậy.

"Không thành vấn đề, vậy Hồ Tiêu Lương thì sao? Cô ta chính là hung thủ đứng sau cái chết của bác sĩ Hà." Lăng Duy Khiết không cam lòng, anh tin rằng mình sẽ không sao, nhưng mà Hồ Tiêu Lương có Tôn Huy làm chỗ dựa, cảnh sát dám động tới cô ta sao?

"Anh Lăng, anh yên tâm đi, trước pháp luật mọi người đều bình đẳng, ai phạm pháp cũng không thể tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Chỗ này, cảnh sát chúng tôi sẽ phái người tới trông coi, cũng sẽ không để cho hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật." Tiểu Lý cam kết với Lăng Duy Khiết.

Lăng Duy Khiết cùng hai đứa trẻ theo Tiểu Lý tới cục cảnh sát, tất nhiên Hồ Tiêu Lương cũng bị giám sát nghiêm ngặt.

"Chú cảnh sát, thật sự không phải do ba cháu đâu, hồ ly tinh là do bọn cháu giết đó, ai bảo cô ta bắt cóc mami cháu." Trên xe, Lâm Lâm vẫn kiên trì giải thích với chú cảnh sát.

Mấy người Tiểu Lý đều bị cậu chọc cười, sau khi bọn họ mở bút ghi âm lên, nghe được nội dung bên trong thì cười phá lên.

Khi đến cục cảnh sát, bởi vì có chứng cứ là cây bút ghi âm, hơn nữa trước khi Lăng Duy Khiết tới nhà Hồ Tiêu Lương thì anh đang ở trong cục cảnh sát, mà bảo vệ của chung cư cũng có thể làm chứng, lại còn gọi 120, Lăng Duy Khiết có chứng cứ không có mặt tại hiện trường.

Tuy rằng hai đứa trẻ đã bị xác định là người hành hung, nhưng bọn chúng thật sự quá nhỏ, căn bản không có khả năng gánh vác bất kỳ trách nhiệm pháp luật nào, quan trọng nhất là cảnh sát đã có đầy đủ chứng cứ tố cáo Hồ Tiêu Lương bắt cóc và mưu sát.

Cũng trong lúc đó, bọn họ đã bắt được hai tên bắt cóc, cũng là hai tên hung thủ thực hiện việc sát hại. Nhưng mà hai bọn chúng chỉ thừa nhận bắt cóc, chứ không nhận việc cố ý giết người.

Báo cáo khám nghiệm tử thi cũng chỉ ra rằng, viện trưởng Hà chết là do bệnh tim tái phát, còn về phần Thẩm Khanh Khanh
thì cảnh sát vẫn chưa tìm thấy.

"Anh Lăng, anh có thể yên tâm, có những chứng cứ này là chúng tôi có thể khởi tố Hồ Tiêu Lương rồi. Về phần vợ của anh, chúng tôi đã phái người đi điều tra ở tất cả bệnh viện lớn nhỏ, mặt khác đồng nghiệp của tôi cũng đang điều tra chiếc xe kia, mong anh nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi." Tiểu Lý động viên Lăng Duy Khiết.

"Các anh bảo tôi làm sao có thể kiên nhẫn chờ đợi được đây, bọn chúng nói cô ấy bị xe đụng phải, còn bị đụng đến văng cả người lên?" Lăng Duy Khiết không dám nghĩ tiếp, anh sợ, sợ đáp án là câu trả lời khẳng định, sợ mất đi Khanh Khanh, bọn họ khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, trời cao không thể tàn nhẫn như vậy được.

"Anh Lăng, anh nhất định phải bình tĩnh, không phải người xưa vẫn nói: người hiền sẽ được phù hộ sao, tôi tin cô Lăng nhất định sẽ bình an." Nhìn bộ dạng bi thương đến cùng cực kia của Lăng Duy Khiết, trong lòng mọi người cũng không hề vui vẻ, nhưng nếu như thật sự muốn trách, thì chỉ có thể trách bản thân anh thôi.

Suy cho cùng cũng là do anh không xử lý tốt được vấn đề tình cảm của mình nên mới dẫn tới tai họa này.

"Ba ơi, mami sẽ không sao, nhất định sẽ không sao, mami đã từng nói sẽ nhìn con và anh trai trưởng thành, còn muốn thấy chúng con cưới vợ, còn muốn ôm cháu trai nữa..." Duệ Duệ kéo quần áo của Lăng Duy Khiết, khẽ nấc nói.

"Ba ơi, chúng ta đi tìm mami đi, con rất nhớ mami." Lâm Lâm cũng khóc, mặc dù còn nhỏ nhưng bọn chúng vẫn có thể nghe hiểu được là mami chúng đã xảy ra chuyện rồi. Bọn chúng muốn mami, đều là do hồ ly tinh kia làm ra, bọn chúng muốn đi giết hồ ly tinh.

Lăng Duy Khiết dẫn theo hai đứa nhỏ, anh muốn dùng người của mình để đi tìm, vừa mới bước ra khỏi cục cảnh sát thì điện thoại của Lăng Duy Khiết vang lên.

Vừa nhìn thấy đó là tổ trinh thám Thiên Cơ, Lăng Duy Khải lập tức nghe điện thoại, nhưng cánh tay anh lại đang run rẩy, anh sợ, sợ nghe được tin tức Khanh Khanh gặp chuyện không may.

Lăng Duy Khiết điều chỉnh lại tâm trạng, điện thoại vừa kết nối đã vội vàng nói: "Tiểu Lý, có phải là có tin tức của vợ tôi không?"

"Đúng vậy, còn có một tin nữa, ngày hôm qua vợ anh bị xe của thị trưởng đụng trúng, bây giờ đang nằm trong bệnh viện Nhân Tể. Tình hình cụ thể thì tôi không rõ lắm, họ đang tìm người nhà của bệnh nhân, tôi nghĩ anh..." Tiểu Lý nghe thấy âm thanh tút tút trong điện thoại thì lắc đầu thở dài.

Chỉ có thể nói rằng ‘chuyện tốt thường hay trắc trở’. Từ đầu tới giờ, anh ta vẫn luôn giúp Lăng Duy Khiết điều tra đủ loại tin tức, cũng nhận được không ít tiền, nhưng đối với bọn họ mà nói, ngoại trừ việc đây là một khách lớn khó tìm thì giữa hai bên còn có tình cảm nhất định, giống như bạn bè vậy, nên khi nghe được tin tức này bọn họ cũng cảm thấy buốn thay cho anh.

Lăng Duy Khiết mang theo hai đứa nhỏ tức tốc chạy tới bệnh viện Nhân Tể, chỉ có điều bọn họ giống như con ruồi không đầu vậy, tìm rất lâu mới thấy phòng bệnh mà Khanh Khanh được đưa đến.

"Xin lỗi, tình trạng của người bệnh không ổn định, anh không thể vào được." Khi tới được phòng chăm sóc đặc biệt, ba bố con Lăng Duy Khiết đều bị người ta chặn ở bên ngoài.

Bởi vì thị trưởng đã căn dặn nên phòng bệnh này có người chăm sóc chuyên nghiệp tới trông nom, người không có phận sự thì không được đi vào, huống chi đây còn là thời điểm quan trọng nhất, chỉ hơi lơ là một chút thôi cũng có thể khiến Khanh Khanh sớm đi gặp thượng đế, nên đương nhiên phải đặc biệt cẩn thận.

"Oa oa... Mami, con muốn mami..." Cách một lớp kính trong suốt, Lâm Lâm nhìn thấy Khanh Khanh bị cắm đầy các loại dụng cụ ở bên trong thì lớn tiếng khóc.

"Kia là vợ của tôi, tôi muốn vào thăm cô ấy." Lăng Duy Khiết vịn tay lên bức tường kính, nhìn Khanh Khanh ở bên trong, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Anh biết Khanh Khanh nhất định không muốn nhìn thấy anh khóc, cho nên lại giơ tay lau đi, thế nhưng tiếng khóc của hai đưa trẻ lại càng ngày càng lớn.

"Mami ơi, con muốn mami..." Hai đưa nhỏ khóc đòi đi vào bên trong, người đang trông giữ ở bên ngoài cũng bị ba bố con làm cho cảm động, nên cũng bắt đầu rơi nước mắt.

"Bạn nhỏ, các con không thể đi vào như vậy đâu, các con đi vào như vậy rất dễ mang theo vi khuẩn vào. Thay quần áo trước đã được không?" Người chăm sóc vừa khóc vừa nói, thật sự quá đáng thương, hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu nỗi đau mất mẹ.

Sau khi ba bố con Lăng Duy Khiết thay quần áo, tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy Khanh Khanh bị bọc kín lại như cái bánh chưng thì đều khóc lớn.

Lúc này, trợ lý thị trưởng cũng đã liên lạc với gia đình Thẩm Hạo Trự, đồng thời cục cảnh sát cũng đã nhận được tin tức, tất cả mọi người đều chạy tới, đứng ở bên ngoài phòng bệnh, mọi người nhìn thấy gia đình họ ở bên trong thì đôi mắt không khỏi ẩm ướt.

"A Trự, tại sao có thể như vậy chứ? Vất vả lắm cả nhà bọn họ mới được đoàn tụ, ông trời sao lại tàn nhẫn như vậy chứ." Thẩm Hạo Trự đỡ lấy mẹ mình đang khóc thút thít bên cạnh, bọn họ cũng muốn vào thăm Khanh Khanh, nhưng bác sĩ nói rằng, mỗi lần không thể có quá nhiều người vào.

"Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi? Nó có nguy hiểm tới tính mạng hay không." Giọng cha Thẩm run rẩy.

"Ông Thẩm, người bệnh bị thương rất nặng, khi được đưa tới bệnh viện đã có tình trạng bị sốc, hơn nữa xương sườn còn trực tiếp đâm vào phổi, trong lúc phẫu thuật..."

"Là ai? Là ai đã đụng con bé thành như thế này?" Thẩm Hạo Trự ở bên ngoài gào thét, anh ta muốn giết hung thủ.

"Thành thật xin lỗi, là lỗi của chúng tôi." Biết được tin đã tìm thấy người nhà của bệnh nhân, thị trưởng Vương cũng lập tức chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng anh ta cũng cảm thấy rất khó chịu.

"Không phải, ông Thẩm, chuyện này không liên quan tới thị trưởng, lúc ấy cô Thẩm đột nhiên lao tới, chúng tôi…" Thư ký của thị trưởng đang muốn giải thích, thì lại bị Thẩm Hạo Trự đấm cho một đấm bay ra ngoài.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Nữ Nhà Giàu Số Một: Kiều Dưỡng Nhiếp Chính Vương

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện