CHƯƠNG 160: CHÁU TRAI THẬT KHÍ THẾ
"Mẹ…" Bố Hạ kinh ngạc kêu một tiếng mẹ. Hạ Dụng thì không cảm xúc nhìn bà.
Nhà khác đều là bà thương cháu trai, nhưng từ khi anh ta còn nhỏ, bà đã đối xử với anh ta như kẻ thù, làm chuyện gì cũng không được phép mắc lỗi, học hành thi cử phải được một trăm điểm chứ không có lựa chọn thứ hai, chỉ cần không đạt được yêu cầu sẽ bị phạt theo quy tắc của gia đình ngay. Lúc nhỏ, Hạ Dụng ăn đòn đã quen, nhưng bây giờ… bây giờ, không ngờ bà lại ra tay tát anh.
"Đây là lần cuối cùng, cháu quyết không cho phép bà đánh cháu nữa đâu… bà nội." Hạ Dụng sờ gương mặt nóng rát, người hơn sáu mươi tuổi còn có sức lực lớn như vậy, điều này làm anh ta càng quyết tâm không cho con trai trở về.
"Con nói gì vậy hả? Lẽ nào trong cơ thể con không chảy dòng máu của nhà họ Hạ à?" Bố Hạ xông lên lôi con trai ra, muốn xoa dịu tình cảm giữa hai bà cháu.
"Con căm ghét huyết mạch nhà họ Hạ, cho nên con quyết định sẽ không để cho con trai con theo họ Hạ nữa. Bây giờ… bây giờ, con sẽ cho nó đổi họ." Hạ Dụng cắn răng nói.
"Con nói vậy là có ý gì?"
"Bố, bố thật đáng thương, đã lớn tuổi rồi mà còn bị người ta đánh, chậc chậc…" Đột nhiên, một giọng nói vọng từ trên tầng nhà họ Hạ xuống, có vẻ thương hại, nhưng lại như đang giễu cợt.
"Con trai, sao con lại ở đây?" Hạ Dụng thấy con trai xuất hiện ở nhà họ Hạ thì kinh ngạc hỏi to.
"Vừa rồi thấy các người cãi nhau gay gắt quá, tôi mới đi lên xem thế nào." Hạ Dạ nhún vai, cậu ta vốn muốn xem thử tình hình nhà họ Hạ, nhưng lúc bố và bọn họ đang cãi nhau ầm ĩ, để tránh “làm phiền” tới bọn họ, cậu ta đã đi thẳng lên tầng hai. Tất nhiên cậu ta không phải dùng chân để đi, mà dùng phương pháp của mình.
"Nó… nó là cháu của bố à?" Bố Hạ quay đầu, nhìn đứa trẻ nhảy thẳng từ trên tầng hai xuống, nói với vẻ không dám tin.
"Không, tôi chỉ là con của bố tôi thôi." Hạ Dạ nói rất rõ ràng. Cậu ta nhận bố không có nghĩa là cậu ta nhận người nhà họ Hạ, nhất là sau khi bà già kia đánh bố, cậu quyết định không nhận ai ngoài bố mình. Hơn nữa, vừa rồi bố đã nói rất rõ ràng rằng không cho cậu ta mang họ Hạ nữa.
"Cháu có con trai lớn như vậy từ lúc nào?"
"Lại là do cái loại đàn bà không đứng đắn nào sinh ra…"
"Bà thử nói thêm một từ nữa xem…" Bà Hạ còn chưa nói xong đã nghe được một tiếng “bịch” vang lên, chiếc bình hoa cổ bày trong phòng khách vỡ tan thành từng mảnh nhỏ ở ngay trước mặt mọi người.
"Bà có thể mắng cháu của bà, đánh cháu của bà, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào sỉ nhục mẹ tôi đâu…." Ánh mắt Hạ Dạ lạnh như băng, không hề giống với một đứa trẻ mười tuổi, ngược lại cậu rất giống con hổ dữ trong đêm tối. Ánh mắt như muốn ăn thịt người của cậu khiến người đã từng trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống như bà Hạ nhưng cũng hơi khiếp sợ.
"Hạ Dạ…" Hạ Dụng gọi to. Anh ta không trách con mình, ngược lại còn thầm khen ngợi. Từ hơn hai mươi năm trước, anh ta đã muốn làm chuyện này, chỉ là không có can đảm như vậy. Cho dù ý tưởng này có vẻ hỗn hào, nhưng bà già này thật sự quá độc đoán.
"Cút, mày cút ra ngoài cho tao…" Bà ta kinh ngạc, sau đó tức giận đến mức run rẩy, chỉ tay vào Hạ Dạ nói. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cậu ta, bà ta vội vàng nhìn sang Hạ Dụng.
"Đừng tưởng rằng nhà họ Hạ các người là bánh trái thơm ngon, không ai thèm đâu. Nếu như các người chọc cho cậu đây khó chịu, hừ hừ…" Hạ Dạ cười lạnh nói. Khi cậu ta nói ra lời này, cộng thêm ánh mắt lạnh như băng đó, nhìn vào không ai dám khinh thường.
"Con trai…" Hạ Dụng thấy con trai đi ra khỏi nhà họ Hạ, anh ta vội bước theo.
"Đừng có gọi tôi thân thiết như vậy, tôi còn chưa suy nghĩ xong có nhận bố hay không. Cái nơi rách nát thế này mà ông cũng có thể ở được ba mươi năm." Hạ Dạ hất tay Hạ Dụng ra, lầm bầm nói.
"Con trai, con không cảm thấy vừa rồi con quá vô lễ sao? Nếu như ở thời cổ đại, con làm vậy là mắc tội rất lớn, đây là tội rất nghiêm trọng đấy." Hạ Dụng lái xe đi khỏi, chờ sau khi con trai lên xe, anh ta mới dạy dỗ.
"Là bà ta già mà không biết điều, vừa mở miệng đã mắng mẹ tôi." Gương mặt nhỏ nhắn còn chưa phát triển hết của Hạ Dạ nhăn nhó không vui.
Hạ Dụng thở dài: "Dù bà ấy không tốt thế nào đi nữa cũng là bà cố của con."
Hạ Dạ bĩu môi: "Ban đầu tôi tính gọi một tiếng bà cố cho tất cả mọi người hài lòng, tình cảm hòa thuận. Nhưng ai bảo bà ta vừa mở miệng đã nói xấu mẹ tôi.
"Mẹ con có khỏe không?" Trong lòng Hạ Dụng có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng cảm thấy đứa trẻ còn nhỏ, có mấy lời chắc cũng không hỏi được, bởi vậy anh ta chỉ có thể hỏi mấy chuyện đơn giản mà mình sốt ruột muốn biết nhất.
"Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Nhìn tôi chẳng phải sẽ biết à? Mẹ sống rất thoải mái. Số đàn ông theo đuổi mẹ có thể tạo thành một hạm đội rồi." Hạ Dạ nói mà mặt không đỏ, thở không gấp.
"Không phải con nói mẹ con đi tuần trăng mật sao? Vậy..."
"Chẳng lẽ phụ nữ đã kết hôn thì không thể có người theo đuổi à? Bố kém cỏi quá đấy. Tôi thật không biết trước đây mẹ thích bố ở điểm nào, thậm chí còn chết vì bố nữa…" Hạ Dạ xoay người, cố ý nói với giọng điệu đánh giá.
"Con trai, lẽ nào bố rất kém cỏi sao?" Nếu không phải đang lái xe, Hạ Dụng nhất định sẽ tìm một cái gương nhìn lại mình từ trên xuống dưới, nhưng bây giờ anh ta chỉ có thể nhìn thấy gương mặt điển trai của mình trong kính chiếu hậu.
Không nói đến sức hấp dẫn của gương mặt này, chỉ nhìn đám phụ nữ xếp hàng dài phía sau anh ta là biết được anh ta ưu tú cỡ nào.
"Bình thường thôi." Hạ Dạ xoa mũi nói.
Nói thế nào thì cũng là bố mình, nếu thật sự nói bố rất kém cỏi, vậy chẳng phải là gián tiếp chứng minh con trai của bố cũng rất kém cỏi sao? Hơn nữa, mình thừa hưởng cái gien tốt thế này, muốn
nói kém cũng không thể nào nói nổi.
"Đến bây giờ San San mới nói cho con nghe về bố sao?" Hạ Dụng cảm thấy hơi tổn thương.
"Mẹ chưa từng nhắc tới. Lần này tôi tới tìm bố là do bản thân tôi muốn tới, bố đừng hiểu lầm." Hạ Dạ vừa nghe vậy thì trong lòng hơi khó chịu, thật ra mẹ cậu không hề kết hôn. Nhiều năm trôi qua như vậy, từ khi cậu ta bắt đầu có ký ức, mẹ đã luôn nhìn bức ảnh mẹ và bố chụp chung. Nhưng khi cậu ta hỏi, mẹ không nói một lời nào.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hạ Dạ xuất hiện ở đây một mình. Từ khi mới năm tuổi cậu đã muốn tìm bố, mãi đến năm bảy tuổi cậu mới điều tra ra tất cả các thông tin về bố mình. Đương nhiên, những chuyện này đều phải nhờ tới công nghệ cao hiện đại, mặt khác còn phải cảm ơn bố mẹ vì đã cho cậu một cái đầu thông minh.
Thật ra, chuyến đi lần này cậu đã lừa mẹ là đi du lịch cùng bạn học, nếu không sẽ không thể tự do như thế này. Hơn nữa, bây giờ còn là ngày tết truyền thống của Trung Quốc.
"Vậy con… bây giờ hai người đang ở đâu?" Hạ Dụng càng cảm thấy mất mát hơn. Anh ta không hiểu vì sao San San đã sinh con mà lại không chịu nói cho anh ta biết về đứa trẻ. Cô đang trách anh ta, hận anh ta sao?
"Tôi có thể nói cho bố biết, nhưng sau này nếu bố gặp mẹ thì không được bảo là do tôi nói ra đâu đấy." Hạ Dạ đưa ra điều kiện.
"Bố hứa với con." Hạ Dụng cười gượng, nghĩ đến con trai mình lớn như vậy, anh ta làm bố mà chỉ mới được gặp lần đầu tiên, trong lòng thấy chua xót khó chịu. Không chỉ vậy, anh còn cảm thấy đau đớn giống như có người cầm một chiếc cưa cùn cứa vào tim mình vậy.
"Chúng tôi ở New York. Bố, bố có yêu mẹ không?" Hạ Dạ hỏi tiếp.
"Đương nhiên là có rồi. Nhiều năm qua như vậy, trong lòng bố chỉ có một mình mẹ con thôi." Hạ Dụng hơi kích động nói.
"Vậy sao bên cạnh bố lại có nhiều phụ nữ như vậy? Hơn nữa, chắc bố với bọn họ không phải chỉ là uống chút rượu, nói chuyện phiếm chứ?" Hạ Dạ nhíu mày hỏi.
Hạ Dụng không nói nên lời. Con trai mình sắp mười tuổi nên đã hiểu chuyện nam nữ, không giống như Lâm Lâm và Duệ Duệ, anh ta muốn lừa gạt cũng không thể lừa được.
"Bố… cứ tưởng mẹ con không còn sống nữa. Năm ấy, bố tận mắt thấy mẹ con rơi xuống biển, tận mắt nhìn thấy mẹ con chìm xuống..."
"Lừa đảo, nếu bố thật lòng yêu mẹ, cho dù mẹ không còn, bố cũng không thể đổi hết người phụ nữ này tới người phụ nữ khác. Theo tôi thấy, trong lòng bố căn bản không có mẹ, bố là một tên lừa gạt…"
Nghe con trai chỉ trích, Hạ Dụng không phản bác được lời nào. Nhưng anh ta thật sự yêu San San, trước đây cũng bởi vì mất đi San San, cảm thấy sống cũng không còn ý nghĩa nên anh mới rượu chè, gái gú.
"Con trai, giờ nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì nữa. Mẹ con đã lập gia đình." Hạ Dụng nói một cách tiêu cực.
"Bố còn dám nói bố yêu mẹ, nếu như bố thật sự yêu mẹ thì phải nói, không quan tâm mẹ đã lấy cho ai, bố đều phải cướp mẹ về mới đúng. Bố căn bản..."
"Nếu như bây giờ mẹ con đang hạnh phúc, bố không có tư cách phá hủy hạnh phúc của mẹ con, bố không có tư cách phá tan cuộc sống bình yên của mẹ con." Hạ Dụng đỗ xe bên đường, đầu gục trên tay lái, rầu rĩ nói.
Hạ Dạ nhìn bố, không chất vấn nữa. Nhiều năm như vậy, vì sao mẹ không tìm bố? Lẽ nào đây là tình yêu mà những người lớn nói tới sao?
Bây giờ mẹ có hạnh phúc không? Có vui vẻ không? Hạ Dạ biết chắc chắn đáp án là không. Nhưng cậu ta có thể nói cho bố biết không? Cậu ta có thể nói bố biết rằng mẹ vẫn chưa lấy chồng không? Cậu ta có thể nói cho bố biết, trong lòng mẹ còn có bố không? Như vậy bố sẽ bỏ lại tất cả mọi thứ bây giờ và đi cùng cậu ta tới nước Mỹ sao?
Cậu ta không biết, cũng không dám hỏi. Đứa trẻ chưa từng trải qua thất vọng rất sợ bị thất vọng, cho nên cậu ta không dám hỏi nữa.
"Đi thôi, cảnh sát tới kìa." Nhìn thấy có cảnh sát đi về phía bên này, Hạ Dạ đẩy người bố và nói.
"Con trai, bao giờ con đi?" Hạ Dụng cố lấy lại tinh thần và đạp chân ga.
Khi nghe được bố hỏi bao giờ thì đi, Hạ Dạ cảm thấy căng thẳng, ngay cả cơ thể nhỏ bé cũng hơi cứng lại, nhưng cậu vẫn quật cường nói: "Có phải bố ghét tôi ở đây không? Nếu như vậy, tôi có thể biến mất bất cứ lúc nào."
"Bố muốn cùng con đến New York." Hạ Dụng nói rất kiên quyết.
Dù sao anh ta cũng ầm ĩ với gia đình rồi, vả lại anh cũng không còn là Hạ Dụng của mười năm trước nữa, nên anh ta sẽ tự quyết định chuyện của mình.
"Ban đầu, con muốn xem thử biểu hiện của bố rồi mới quyết định, nếu như bố muốn đi, vậy đi ngay bây giờ cũng được." Nghe bố giải thích, Hạ Dạ toét miệng cười. Người đàn ông như vậy mới có tư cách làm bố của Hạ Dạ này chứ!
"Bao giờ mẹ con mới quay về New York?" Thấy con trai không hề bài xích mình, Hạ Dụng thấy dễ chịu hơn.
Lúc mới gặp con trai, anh ta còn tưởng nó sẽ không chịu nhận bố giống như hai nhóc quỷ sứ nhà Lăng Duy Khiết. Bây giờ xem ra hình như con trai rất thích người bố là mình, hoàn toàn khác với hai nhóc nhà Lăng Duy Khiết. Quả nhiên vẫn là lớn hơn thì hiểu chuyện hơn.
"Có thể phải mất một tuần, cũng có thể là nửa tháng, con cũng không rõ." Hạ Dạ âm thầm thè lưỡi. Thật ra mẹ cậu không đi trăng mật gì hết, mà chỉ đi công tác ở Anh thôi.
"Vậy chúng ta xem thế nào, ngày mai đi nhé. Bây giờ đã đến giờ ăn trưa rồi, con muốn ăn gì?" Hạ Dụng nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã sắp đến trưa, mà hôm nay anh ta còn phải xử lý vài chuyện, chỉ có thể đi vào ngày mai.
Hạ Dạ hớn hở nói: "Vậy bố dẫn con đi ăn đồ ăn vặt chính cống đi."
"Ừ, bố sẽ dẫn con đi tới miếu Thành Hoàng ăn đồ ngon." Hạ Dụng vui vẻ nói.
Truyện convert hay :
Đỉnh Cấp Thần Hào