“Được rồi, bệnh nhân đã không còn gì đáng ngại, tôi đi trước đây!”, Trương Trần nói rồi vội vàng bước đi, có lẽ là vì bị người nhà họ Phương mỉa mai, nói móc quá lâu rồi nên không khí quá nhiệt tình này thật sự khiến anh không quen.
“Đợi đã, cậu Trương! Cậu đến chỗ tôi làm được không, tôi để chức phó viện trưởng cho cậu, lương một triệu một năm… không, năm triệu!”, Ngô Khôn Lương vội nói, đây là thiên tài, nếu có thể giữ cậu ta lại thì trong tương lai, đây chính là bộ mặt của bệnh viện Thành phố.
“Không có hứng!”, anh xua tay, Trương Trần rời đi mà đầu cũng không thèm ngoái lại.
Lúc này, Nhược Tuyết đã xử lý những việc sau đó đi ra, cô ta nhìn mọi người, gật đầu rồi hỏi: “Anh chàng người Long Quốc kia đâu rồi?”
“Ý cô là cậu nhóc họ Trương kia à, cậu ta đi rồi!”, Tiền Sinh Bình cười nói.
“Đi rồi sao?”, Nhược Tuyết có chút mất mát, cô ta còn muốn làm quen với Trương Trần mà, y thuật vô cùng kỳ diệu này thật sự làm cô ta quá khâm phục.
Vừa rồi, quá trình Trương Trần khám và chữa bệnh ở bên trong đều được cô ta quan sát, đây là lần đầu tiên Nhược Tuyết biết là còn có cách chữa thế này.
…
Người qua lại trên đường như nước chảy, không khí chung quanh cực nóng, sau khi Trương Trần rời khỏi bệnh viện, anh gọi cho Chu Viên Viên một cuộc điện thoại.
Cửa hàng mặt tiền trước đó quá nát, Chu Viên Viên quyết định xuống nước tìm bạn thân của mình để vay tiền, Trương Trần cũng không nói gì thêm.
Dạo thêm hai vòng trên đường, Trương Trần mới về biệt thự, điều khiến Trương Trần bất ngờ là Phương Thủy Y đã ở nhà rồi.
“Ừ, về rồi à!”, Phương Thủy Y nhìn thoáng qua Trương Trần, dường như cô đã biết được việc anh thất nghiệp.
“Viên Viên mượn tôi năm trăm ngàn, kể hết mọi chuyện cho tôi nghe rồi. Không ngờ anh cũng thật sự tài năng như vậy!”, Phương Thủy Y hài lòng gật đầu, rốt cuộc người chồng này của cô cũng không còn quá tệ hại nữa, quan trọng hơn là anh đã cứu sống năm mạng người.
Trương Trần cảm thấy rất kỳ quái, không ngờ Chu Viên Viên này lại có ý đồ với Phương Thủy Y. Nữ đại gia này còn rất có tiền, vừa vung tay là đưa hẳn năm trăm ngàn.
“Anh đứng đó nghĩ lung tung gì thế, tối nay, bạn của mẹ tôi sẽ tới, anh phải hăng hái lên cho tôi, đừng làm mất mặt đấy. Tí nữa anh đi thay đồ vest đi!”, Phương Thủy Y sắp xếp lại phòng để quần áo một chút rồi lấy ra một bộ đồ vest màu trắng cho Trương Trần.
Đây là một trong hai bộ vest duy nhất của Trương Trần, một bộ màu đỏ nhạt được anh mặc lúc kết hôn vào ba năm trước, bộ còn lại đang nằm trong tay Phương Thủy Y.
Trương Trần gật đầu, ngoan ngoãn đi thay quần áo, không thể không nói, người đẹp vì lụa! Anh mặc bộ vest thẳng thớm, vừa vặn này vào người, ai không biết chắc còn tưởng đây là một cậu chủ gia tộc lớn.
Phương Thủy Y sửng sốt một chút rồi thầm thì: “Cũng ra dáng con người đấy…”
“...”, Trương Trần không biết nên nói gì, vốn dĩ vẻ ngoài của anh không tệ, chỉ là thời gian ba năm qua đã mài mòn ý chí của anh nên bản thân anh cũng không có tâm trạng để sửa soạn cho mình, vì vậy mới tạo cho người ta cảm giác lôi thôi, vô dụng.
Nhưng từ lần về thủ đô hôm trước, Trương Trần bắt đầu thay đổi.
Kế tiếp, hai người dọn dẹp trong nhà một chút, cho tới sáu giờ chiều, ánh nắng nằm nghiêng về phía chân trời, hai chiếc xe mới chạy tới từ nơi xa.
Nhìn qua cửa sổ sát đất, hai người thấy chạy trước là một chiếc Hyundai Sonata giá chừng hai trăm ngàn tệ, theo sau là một chiếc Mercedes Benz s serieS, trông vừa đẹp vừa hào sảng, cho người ta cảm giác của một người thành đạt.
Rất nhanh.
Khi tới nơi, Trương Quốc Hồng bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, theo sau là một chàng trai và cặp vợ chồng.
Khi thấy người tới, Trương Trần và Phương Thủy Y có biểu cảm cổ quái trên mặt, người đến rõ ràng là người mà họ quen, trước kia từng có giao thiệp nữa.
“Có một người vợ xinh đẹp như thế này đúng là khó bảo vệ, đi một tên rồi lại tới một kẻ, anh cảm thấy áp lực lớn lắm nha!”
“Lẻo mép!”, Phương Thủy Y đỏ mặt, trừng Trương Trần một cái.
Người tới rõ ràng là một gia đình ba người, thanh niên trẻ kia tên Hàn Hiểu Vũ. Nếu nói thêm thì người này đúng là giỏi giang hơn những thanh niên cùng thế hệ, hắn ta từng là một trong những người theo đuổi Phương Thủy Y nhưng sau này, vì cô kết hôn, hơn nữa cậu chủ lớn nhà họ Triệu nhúng tay vào, hắn ta mới lưu luyến buông tay.
Phương Thủy Y mở cửa đón tiếp, Trương Quốc Hồng tươi cười mời gia đình Hàn Hiểu Vũ vào, nhưng nét mặt bà ta có chút mất tự nhiên.
Mẹ Hàn Hiểu Vũ và bà ta là bạn bè lâu năm, trước kia đối phương từng vun vén cho con trai và Phương Thủy Y, Trương Quốc Hồng cũng không tham gia vào nhưng hôm nay, Trương Trần thể hiện ra một chút năng lực, nghe nói nhà họ Triệu cũng bị anh đè ép.
Qua so sánh, rõ ràng Trương Trần phù hợp với Phương Thủy Y hơn, trừ phi Hàn Hiểu Vũ cũng mạnh mẽ tới mức nào đó.
Vừa lúc là bạn, Trương Quốc Hồng lại là người sĩ diện, không tiện từ chối nên bà ta mới bất đắc dĩ dẫn họ đến đây.
“Nhà này không tệ, rất thoáng đãng! Đây là do con rể mua cho các người à?”, vừa vào cửa, bố của Hàn Hiểu Vũ là Hàn Bình Sinh vừa cười vừa nói.
Bà Hàn lập tức trách móc: “Cái ông này, nói năng kiểu gì đó, nói vậy không phải là cố ý làm người ta khó xử à, tôi mà biết trước thì không dẫn ông theo đâu!”
“Rồi rồi, tôi lắm mồm…”, Hàn Bình Sinh lập tức tỏ vẻ xin lỗi.
Hai người qua lại vài câu ngắn gọn, dù cho ai thì đều biết là nhằm vào Trương Trần.
Trương Quốc Hồng nhướn mày, tuy bà ta có thể nói con rể mình không tốt nhưng bà ta không cho phép người khác nói người nhà mình, gương mặt tươi cười đón tiếp vừa nãy không còn nhiệt tình nữa, tiện miệng mời rồi ngồi xuống sofa.
“Người tới không có ý tốt!”, Trương Trần cười lạnh trong lòng nhưng bên ngoài lại không mất phong thái chủ nhà, anh lãnh đạm chỉ vào sofa: “Cứ tự nhiên!”
“Ha ha, anh Trương mặc vest trông sáng sủa hẳn lên đấy!”, Hàn Hiểu Vũ khẽ cười một tiếng.
“Bà xã mua
cho tôi đấy!”, Trương Trần cũng nở nụ cười đầy ý vị.
Lúc trước, người này không cam tâm, không biết bây giờ lại kiếm chuyện gì đây.
Sắc mặt Hàn Hiểu Vũ hơi thay đổi, nhưng một lát sau, hắn ta khôi phục bình thường, Trương Trần đoán không sai, hắn ta tới đây đúng là vì Phương Thủy Y.
Vốn dĩ trước đó, tâm tư của hắn ta cũng dần biến mất nhưng mẹ của hắn ta lại liên lạc với Trương Quốc Hồng, vừa nhớ tới dáng người quyến rũ và gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Phương thủy Y, trong lòng hắn ta lại dao động nên hôm nay mới đi theo.
“Ánh mắt Thủy Y không tệ! Anh Trương mặc vào đúng là đẹp lên hẳn, chắc là cũng anh đang giữ một chức vị cao ở công ty lớn nhỉ. Vậy không bằng mong anh chỉ dạy một chút về lĩnh vực kinh doanh, chúng ta cùng nhau nghiên cứu thêm được không?”, Hàn Hiểu Vũ tiếp tục nói.
Trương Quốc Hồng nhìn con gái mình, Phương Thủy Y có chút xấu hổ, cô biết mẹ mình rất sĩ diện, nếu cô nói Trương Trần đang phụ việc ở phòng khám người ta thì sợ là không tránh khỏi kết cục bị người ta chế nhạo.
Cô ra hiệu bằng mắt cho Trương Trần, ý nói anh bịa ra trước đi, dù sao bọn họ cũng không biết tình hình thực tế, nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá cao Trương Trần rồi, anh không có pháp thuật đọc suy nghĩ người khác.
“Ha ha, tôi đang phụ việc ở phòng khám, không có giấy chứng nhận, tiền lương ba ngàn… Cậu còn muốn hỏi gì không?”
Trương Trần cười nhạo một tiếng, nói toạc ra hết, anh ngán ngẩm quá, suốt ba năm nay, chỉ cần có người mở lời thì đa số đều mở đầu như vậy, có thể khác lạ hơn được không?
Quả nhiên, ánh mắt khinh miệt và nụ cười đắc ý xuất hiện trên mặt Hàn Hiểu Vũ, hắn ta nghĩ thầm: Quả nhiên, vô dụng vẫn là vô dụng!
Khi bầu không khí trầm xuống, đây cũng là lần đầu tiên Trương Trần nói móc người khác mà Trương Quốc Hồng không lên tiếng trách mắng.
Bà Hàn cười nhạo, nhìn Trương Quốc Hồng nói như thể đùa giỡn với bạn: “Quốc Hồng, con rể bà trông kiêu ngạo quá nhỉ!”
Trương Quốc Hồng bình tĩnh, tuy bà ta không ưa Trương Trần nhưng cũng không thể nhìn người ngoài nói con rể mình nên bà ta lập tức lảng sang chuyện khác, đề cập tới Hàn Hiểu Vũ.
“Hiểu Vũ làm ở đâu thế, sao mấy năm nay không thấy cháu?”
“Ha ha, bác gái à, tài năng cháu có hạn nên tạm thời chỉ làm quản lý ở công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn Hoa Thần thôi!”
“A, phải rồi, nói riết mà con quên, bác gái, đây là quà của bác, một phần dành cho Thủy Y ạ!”
Hàn Hiểu Vũ vỗ đầu nói rồi vội vàng lấy hai cái hộp xinh xắn từ trong túi quần ra. Quà của Trương Quốc Hồng là một dây chuyền, còn Phương Thủy Y lại là một chiếc nhẫn.
Ngay trước mặt Trương Trần mà lại tặng Phương Thủy Y một cái nhẫn, ý khiêu khích bên trong vô cùng rõ ràng.
Bỏ quà xuống, hắn ta nở nụ cười áy náy với Trương Trần rồi tỏ vẻ phong độ nói: “Thật ngại quá anh Trương, lúc đi quá gấp nên tôi quên chuẩn bị cho anh rồi, anh không để bụng chứ?”
“Hàn Hiểu Vũ, chúng ta không thân, quà quý như thế tặng tôi làm gì, tôi không nhận nổi đâu!”, Phương Thủy Y lạnh lùng nói, cô hoàn toàn không quen thân với nhà này, nếu không phải nể mặt mẹ mình, cô cũng sẽ không đón tiếp họ.
Ngược lại, Trương Quốc Hồng gật đầu, Hàn Hiểu Vũ rất chú trọng tới thể diện, loại người này thích hợp kinh doanh, trước kia, nếu Hàn Hiểu Vũ theo đuổi con gái mình, bà ta sẽ không phản đối, nhưng mà…
Trong lòng hít sâu một hơi, chuyện của nhà họ Phương còn chưa giải quyết xong, đến lúc đó lại bàn bạc với mẹ chồng về chuyện của họ một chút.
Hàn Hiểu Vũ cười: “Không quý đâu, anh lên làm quản lý ở Hoa Thần nên cũng được giảm giá!”
“Đúng vậy Thủy Y, nghe lời cô, cháu nhận đi. Chiếc nhẫn chỉ hơn một trăm ngàn thôi, cũng chỉ bằng một tháng lương của Hiểu Vũ thôi!”, bà Hàn nói vun vào.
Mấy câu đâm chọt này thì Trương Trần nghe quen tai lắm rồi, anh chỉ có thể cười trừ, nhưng trong lòng Phương Thủy Y vẫn không thoải mái, sắc mặt cô đã không vui vẻ rồi.
Ở trước mặt cô mà cả nhà này lại chẳng chút kiêng dè đè ép Trương Trần về mọi mặt. Hiện tại, cô cũng có chút giận Trương Trần, anh quen biết nhà họ Tôn mà, lôi ra mà đánh trả chứ!
Nhưng đây là chuyện của Trương Trần, Phương Thủy Y vẫn có chừng mực, Trương Trần không nói thì cô cũng không nhắc tới, chỉ có thể nhịn lửa giận trong lòng.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Phương Thủy Y đang giận dỗi liền tìm cớ rời đi.
Gia đình Hàn Hiểu Vũ bắt đầu khen ngợi Trương Quốc Hồng nhưng khi nói tới Trương Trần thì khựng lại một chút, còn những việc khác lại khá ổn.
Không lâu sau, Phương Thủy Y quay lại với vẻ mặt kỳ quái, cô nhìn chằm chằm vào Trương Trần hồi lâu.