Không gian trong chiếc xe quá nhỏ, còn người anh ta thì lại cao lớn nên căn bản anh ta không thể di chuyển được.
Hơn nữa tôi lại chẳng phản ứng gì, như con cá chết nên làm anh ta mất đi hứng thú.
Có điều anh ta cũng không dừng lại mà tiếp tục cho đến khi kết thúc.
Sau khi xong một lần, anh ta quấn tôi trong một cái chăn rồi giải kết giới.
Anh tôi xông vào xe liền mắng: "Em tôi mới bị bắt cóc xong vẫn còn sợ hãi.
Vậy mà ngươi lại còn ép buộc nó làm chuyện đó.
Ngươi có còn là người không vậy?” A, đương nhiên anh ta không phải là con người.
Không đúng, làm sao anh hai tôi có thể nhìn thấy được anh ta? Tôi nghi hoặc nhìn về phía anh hai tôi, anh hai tôi ở trên ghế lái quay đầu nhìn về phía tên gã chồng quỷ xấu xí bên cạnh ta mắng.
Điều đó rõ ràng có thể nhìn thấy được.
“Linh thai kết thành, Ly Long thành hình.
Ta ở dương gian có thể thực thể hoá cơ thể” Anh ta nhàn nhạt giải thích cho tôi.
Tôi yên lặng quay đầu, anh ta như thế nào cũng được, tôi không muốn để tâm.
“Quỷ đeo mặt nạ thần thì cũng vẫn là quỷ đầu trâu mặt ngựa! Có giỏi thì gỡ xuống thử xem! Em gái của tôi không phải để ngươi bắt nạt” Anh hai tôi tôi giận dữ nói.
“Lá gan lớn đấy, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao?” Anh ta lạnh lùng nhìn về phía anh hai tôi tôi nói.
“Hừ, tôi không sợ trời không sợ đất, cùng lắm là chết sợ cái gì chứ” Anh ta cười khẽ một tiếng tựa như cười vào mặt anh hai tôi tôi là người phàm mà không biết tự lượng sức mình.
Tôi nghe được âm thanh vải vóc cọ sát vào nhau, dường như anh ta đang muốn tháo mặt nạ xuống thật.
Trong xe im ảng.
Anh hai tôi tôi hơi lắp bắp: “Lan Lăng...
em...
em có muốn xem không? Anh...Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
anh 1a...” Tôi vùi đầu vào gối, cơ thể tôi lạnh buốt.
Nước mắt tôi lặng lẽ chảy dài trên má.
“..Em không muốn nhìn.
Anh ta có bộ dạng gì cũng không liên quan gì đến em” Tôi quấn chặt mình trong chiếc chăn, nói vọng ra ngoài với anh tôi với chất giọng đặc sệt giọng mũi.
“Hừ! Không muốn xem thì đừng xem” Anh ta lạnh lùng nói mang theo chút tức giận.
Anh ta muốn biến mất thì đột nhiên anh hai tôi tôi nói: “Từ từ đãi! Bố tôi, bố tôi đâu? Không phải anh nói anh biết bố tôi ở đâu sao?” “Bệnh viện Renhe” Anh ta ném một câu lạnh lùng rồi biến mất.
Bệnh viện Renhe là một bệnh viện tư cao cấp, tôi và anh hai tôi không nghĩ bố tôi lại có thể đến đây.
Chẳng lẽ là do anh ta thi triển pháp thuật? Vấn đề là? Thi triển pháp thuật thì có thể đưa bố tôi dễ dàng vào phòng VỊP sao? Bố tôi đang nằm trên giường bệnh viện, bác sĩ nói gì đó mà tôi không thể hiểu được.
Thế giới của chúng tôi và thế giới của bác sĩ bất đồng.
Chờ bác sĩ đi rồi, anh hai tôi liền nói với tôi bốn chữ: “Gọi cho ông cổ” Anh hai tôi đi ra ngoài gọi điện về quê, tôi liên đến trước giường bệnh của bố tôi.
Một ngày sau, ông cố tôi liền tới.
Vốn dĩ từ quê chạy tới đây cũng chỉ mất khoảng bốn năm giờ.
Vậy mà giờ đây tôi lại thấy ông cố chống một cây trượng có hình dáng cũng bình thường nhưng trên đầu lại uốn lượn cùng một chút hoa văn.
Nghe nói trượng này là được làm bằng gỗ trầm tử kim nam, có tiền cũng không mua được.
Ông cố là cột sống của gia tộc, ông đi ra khỏi cửa chắc chắn sẽ có nhiều người đi cùng ông như ông nội tôi, ông nội hai, chú hai, anh họ,....
Có tới bảy tám cười...
Ngay khi vào phòng VIP, ông liền yêu cầu anh họ đóng cửa lại.
Ngay sau khi cửa vừa đóng lại, ông đã ném cây trượng đi, quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi hoảng sợ, vội hỏi: “Ông cố, ông đang làm gì vậy?” Mệt bên hỏi một bên dìu ông đứng dậy, ông lại đẩy tay tôi ra lắc đầu: “Nha đầu, đứng cho vững” Giọng ông nghiêm trang, tôi bất lực nhìn anh hai, anh tôi cũng chết lặng.
“Cung kính, cung kính dập đầu.
Họ Mộ xin cảm ơn đế quân đã ban phước...” Ông cố cúi đầu bái lễ.
Người trong nhà đều ngây người, ông cổ đã quá già