Cằm tôi suýt chút nữa đã rớt đất! Cái quái gì vậy, một đống đồ đen đen trắng trắng, còn có một dây roi màu đỏ, rồi qυầи ɭót.
Bên cạnh còn có mấy cái lọ...rồi dụng cụ!
"Tống...Thanh...Vy..."
Tôi đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi.
Đúng là bạn thân chí cốt của tôi, đến cả mấy thứ này mà cũng giúp tôi mua! Giang Lãnh cầm lấy một cái vòng nhỏ trong suốt, nghiêm túc đọc trong sách hướng dẫn: "Vòng trì hoãn? Thứ này là gì..."
Da đầu tôi tê rần, cướp lấy cái vòng trong suốt đó rồi quăng vào sọt giấy: "Anh không cần!"
Có gì vui chứ Anh không cần ăn cơm, lạnh nóng không ảnh hưởng, pháp lực vô biên còn không cần ngủ! Anh mà cần cái vòng trì hoãn này sao?!
"...Cái này giống cái nanh sói ghê"
Anh ấy lại đối chiếu với sách hướng dẫn.
Tôi vội phi đến cướp lấy đống sách hướng dẫn đó mà xé nát, Giang Lãnh khoanh tay hứng thú nhìn tôi, tôi bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh đến đỏ cả tai.
"Mộ Lan Lăng, ta và em làm biết bao nhiêu lần rồi, còn xấu hổ sao?"
Anh lạnh lùng nói, lúc nào cũng mang theo hơi thở lạnh lẽo, nghe kiểu gì cũng thấy rất phiền não! "Đó là vì chúng ta đối với chuyện này tâm tình không giống nhau""
Tôi tức giận lầm bầm: "Sao giống anh được, bắt nạt người khác còn ngại đối phương không thú vị..."
Tôi giơ tay muốn vứt hết đống đồ trêи bàn vào thùng rác, Giang Lãnh chặn lại, chậm rãi nói: "Tất cả thứ này "sử dụng"trêи người em, đều vứt hết đi...nhưng giữ thứ mặc trêи người em lại.
Tôi trợn mắt.
Anh nhíu mày cười lạnh, từ trêи cao nhìn xuống, ánh mắt đầu cao ngạo.
"...Em có điều kiện, anh phải đồng ý với em mới được!"
"Hừ...còn chưa lên giường mà đã muốn tính đến chuyện chăn gối rôi?"
Em...Không biết Lâm Thừa Dũng "tra tấn nghiêm khắc" bác Sĩ tư như thế nào, nói tóm lại lần thứ hai đến kiểm tra, bác Sĩ tư của anh ta như kéo khóa mồm lại, không phát ra một tiếng nào.
Vấn đề là, anh ta đối với tôi chỉ là người có liên quan, đề phòng nghiêm ngặt như thế làm sao?! "Bác sĩ, anh không nói kết quả kiểm tra cho tôi, còn kiểm tra cái ì nữa?"
Tôi chịu không nổi lên tiếng hỏi.
Bác sĩ chỉ lắc đầu, không nói gì cả.
Tôi liếc nhìn sang anh tôi, anh tôi lấy cây kẹo ʍút̼ ngậm trong miệng ra, xắn tay áo, kéo vì bác sĩ kia đến lối thoát hiểm: "Nào nào nào, chúng ta cùng giao lưu thân mật một chút.
"Tha cho tôi đi, cậu chủ nói rồi, bất kỳ kết quả gì cũng không được nói ra, nếu không cậu ấy...
Bác sĩ rùng mình, ngậm chặt miệng lại.
Đây là ý gì? Với tôi cũng không được nói? Điện thoại của Lâm Thừa Dũng gọi đến, tôi có chút khó hiểu hỏi: "Cậu chủ Lâm, anh có ý gì? Vì sao đến cả tôi cũng không thể nói?"
Lâm Thừa Dũng ở đầu dây bên kia khẽ cười hai tiếng: "Không phải đích thân tôi sẽ nói rõ cho cô hay sao? Con không có gì kỳ lạ cả, nhưng cô cần phải chú ý một chút, đừng để bị quỷ bắt"
"...giới tính?"
Tôi nhịn không được hỏi một câu.
"Hừm? Có lẽ cô cũng đoán được rồi chứ? Có cần tôi phải nói không?"
Giọng điệu của Lâm Thừa Dũng trở nên nghiêm khắc: "Những điều cô nói rất huyền diệu khó giải thích, tôi không hiểu, co chỉ cần nói cho tôi biết, lúc nào cần đến bệnh viện và bác sĩ, thì cứ nói với tôi một tiếng tôi sẽ sắp xếp"
"Không cần...đoán chừng là không cần đâu"
Tâm trạng của tôi liền hạ đến mức thấp nhất.
Thời gian càng ngày càng gần, cho dù tôi có tránh