Tinh lực cả đời của một người là có hữu hạn, có thể trở thành người đứng đầu trong bất kỳ ngành nghề nào cũng đều không dễ dàng.
Nếu đạo sĩ đó dùng tà pháp như vậy để sống tiếp thì hiểu biết của ông ta nhất định là hơn người thường rất nhiều, đủ để đảm nhận cố vấn quốc gia, từ đó có thể ảnh hưởng đến quyết định của cao tầng.
"Cho nên cơ thể Mộ Vân Giang có thể đã bị luyện hồn này tạm thời cư ngụ?"
Anh tôi hỏi thắng kết quả.
"Không chỉ là Mộ Vân Giang mà còn cả Tư Đồ Nam...
Anh ta là người thừa kế của nhà Tư Đồ nên đương nhiên cũng là người bị đoạt xá tốt nhất"
Giang Lãnh liếc nhìn tôi: "Em còn cùng anh ta ở trêи xe cả nửa đêm"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa... Em mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy sởn gai ốc rồi...
Em bị bắt cóc cũng là do anh ta bày mưu, thuận tiện lừa Mộ Vân Giang ta ngoài để lột da định hồn"
Tôi xoa cánh tay.
Giang Lãnh hừ lạnh một tiếng: "Đó là do anh ta tự chuốc lấy, ai kêu trong đầu anh ta toàn suy nghĩ bẩn thỉu"
Mộ Vân Giang cũng thật là... chết có chút oan.
Tuy là anh ta háo sắc nhưng cuối cùng cũng chẳng có gan làm.
Nếu có thể thì mong anh ta sớm được vào kiếp luân hồi, chỉ là nửa phần hồn của anh ta đã bị luyện hóa, linh hồn đã bị luyện hóa không thể vào kiếp luân hồi mà chỉ có thể tan thành tro bụi.
Tôi bỗng cảm thấy từng trận gió tà, bên ngoài xe xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen.
Ông ta đeo theo một thanh kiếm sáng trảng, lặng lẽ đứng bến ngoài cửa xe của Giang Lãnh.
Mặt mũi ông ta đã bị áo choàng che mất nên không nhìn được rõ, hơn nữa ông ta cũng chỉ lặng yên đứng đó.
Thẩm Thanh Hà dẫn tiểu đồng tử qua, ánh mắt tiểu đồng tử nhìn người đàn ông mặc đồ đen đó sáng rực.
"Nhìn thấy chứ?"
Thẩm Thanh Hà hỏi.
Tiểu đồng tử gật đầu.
"Đi thôi, dẫn con đi gặp người đàn ông con vừa nhìn thấy"
Thấm Thanh Hà vỗ đầu tiểu đồng tử.
Người đàn ông mặc đồ đen đó vừa định xoay người thì Giang Lãnh bỗng mở miệng, nói: "Quyên Văn Hình"
"Có. Người đàn ông áo đen đó lập tức cúi người.
Anh ta tên là Quyền Văn Hình sao? "Mau chóng tỏa hồn xong, cẩn thận ông ta lại dùng sinh hôn xuất khiếu để chạy thoát"
Giang Lãnh phân phó.
"Rõ"
Quyên Văn Hình đáp lại một câu.
Tôi nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, hỏi: "Là truy đuổi Mộ Vân Giang?"
"Ừ, không thể trông chờ vào đám truy bình của nhà họ Thấm được, dù sao thì bọn họ cùng đều là người trần"
Giang Lãnh quay sang nói với anh tôi: "Đi thôi, chúng ta đến thôn Hoàng Đạo"
"Bây giờ?"
Anh tôi quay qua nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Sắc mặt tôi tái nhợt, nơi đó hệt như một phần của tôi.
"Đừng sợ"
Anh nhíu mày, cầm lấy tay tôi: "Sớm qua đó xem tình hình thể nào, Mộ Vân Giang xuất hiện chứng tỏ nơi đó cũng không xảy ra thay đối"
Anh tôi định vị một địa danh gần thôn Hoàng Đạo xong, chúng tôi liên bắt đầu xuất phát đến nơi hỗn loạn trong lời đồn.
Lúc xe chạy lên đường cao tốc, Giang Lãnh liên nhắc nhở: "Mộ Lan Lăng, mau nghĩ xem em muốn gì đi, bỏ lỡ cơ hội lần này thì không còn có lần sau đâu"
Tôi muốn cái gì...
Muốn hai đứa trẻ được khỏe mạnh, có được không?"
Tôi trộm nhìn anh một cái.
Sườn mặt của anh lạnh lùng mà tuấn dật, ở trong bóng tối, đường nét lạnh lùng ấy trông lại càng xa không thế với.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Giang Lãnh móc ra chiếc điện thoại tôi đốt cho anh, trêи màn hình hiển thị người gọi đến là Thẩm Thanh Hà.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ lưu số điện thoại hay Zalo của tôi vào chiếc điện thoại này mà chỉ dùng để chỉ huy thuộc hạ.
Hoặc có lễ là trong mắt anh, sau khi hoàn thành việc phong tà pháp trận thì chiếc điện thoại này cũng chẳng còn tác dụng gì với anh nữa nên anh hoàn toàn không để tâm đến chuyện có số điện thoại của tôi hay không.
"..Ừ"
Từ đầu đến cuối anh chỉ đáp lại một tiếng.
"Anh phải rời đi sao?"
Tôi râu rĩ hỏi một câu.
Không cân hỏi anh có chuyện gì, từ giọng điệu này của anh đã khẳng định được rằng bên phía Thẩm Thanh Hà có chuyện cần anh qua đó.
Giang Lãnh khẽ nhếch khóe môi như có như không rồi đưa tay ra vuốt ve mặt tôi như đang vỗ về mèo con, cún con.
"Đến gần đó thì dừng lại đợi tôi, đừng đi vào bên trong"
Anh nhắc nhở anh tôi một câu.
"Tại sao? Tuy là đường núi nhưng tôi nhớ đường mà."
"...
Tình huống hiện giờ đã không còn giống với lần trước anh đến nữa.
hai người cách đó xa chút, đợi tôi qua"
Giang Lãnh vội vàng dặn dò một