Tôi không ngờ rằng ông thổ địa đầu tiên nhìn thấy lại...keo kiệt đến vậy.
Ông thổ địa tự xưng là Phúc Đức Chính Thần bởi trong tín ngưỡng Nguyệt Hạ thì "thổ"
có khái niệm rất cứng nhắc, giữ gìn đất đai gần như gắn liền với một loại quan niệm về văn hóa.
To lớn như biên giới quốc gia, tin tức "từ xưa đến nay"cũng rất biết cách chơi trò lưu manh đùa giỡn chiếm đất.
Nhỏ như nông dân nhà nghèo, bình thường hòa thuận không sao nhưng khi bị chiếm nhà thì động đến dao búa là chuyện thường tình.
Cho nên mới có quan niệm "có thổ mới có tài"ăn sâu trong tim, ông thổ địa cũng trở thành vị thần đuổi tà, cầu phúc, cầu cơm no áo ấm, gia đình bình an.
Ông ấy cũng là vị thần được dân gian cung phụng nhiều nhất, nhộn nhịp nhất.
Nhưng người trước mặt tôi...
Đừng nói đến việc câu phúc cầu tài gì đó, nói ông ấy quần áo rách rưới là đã uyển chuyển lắm rồi.
Nghe nói miếu là nơi diễn ra các hoạt động đặc sắc khi đi cúng tế ông thổ địa.
Coi như nơi này hoang tàn vắng vẻ nhưng gần đó cũng có hương hỏa từ miếu lớn bay tới, làm sao lại sống khổ sở thế này? "Đứa nhỏ nhà họ Mộ tới rồi à"
Ông thổ địa yếu ớt hỏi.
Anh ấy sửng sốt hỏi: "Ông còn nhớ tôi sao?"
Ông thổ địa gật đầu đáp: "Nơi này người tới người lui, nhưng các người là thế gia chân vượt âm dương...
Tôi nhớ rõ lần trước cậu còn tới trả lễ thắp hương cho tôi"
Anh ấy móc điếu thuốc lá thơm ra: "Hôm nay không mang theo nến hương, nào, hãy nhận nhé"
Anh ấy vừa nói vừa châm ba điếu thuốc lá, đứng trước pho tượng ông thổ địa và cảm nó ngay thẳng.
"Vi này chắc là nữ chủ nhân.."
Ông thổ địa nhìn thấy hương hỏa nên rất vui, quay đầu chào hỏi tôi.
Tôi hơi cúi người trước ông ấy, đồng thời ông ấy cũng cúi đầu thấp xuống với tôi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Ồ, cấp bậc lễ nghĩa của những người người lớn tuổi này rất tiêu chuẩn, bọn họ thật sự làm được hai chữ "lễ nghỉ", trong khi tôi lại qua loa nên cảm thấy hơi lúng túng.
"Có phải ông không đủ tiền nộp cho lãnh đạo để đổi chức vụ đúng không? Già mà còn ở đây trông coi mảnh đất này làm gì hả? Chỉ là vùng đất chết"
Anh ấy bĩu môi rồi tự châm điếu thuốc cho mình.
Nhưng anh ấy nào dám châm, tôi luôn nhìn chằm chằm từng hành động nên anh ấy chỉ có thể ngậm để đỡ nghiện.
Ông thổ địa cười ha ha: "Huyết trì có thế hóa thành sen, vùng đất chết cũng có thể đón gió xuân, tất cả đều có cơ duyên..."
Ông già nói đến đây liền nở nụ cười hiền hậu với tôi.
Tôi cảm thấy ông ấy đang muốn truyền đạt một đạo lý nào đó với mình, dù sao cũng chẳng hiểu nên đành nói lời cảm ơn trước: "Cảm ơn ông."
Ông ấy cười cười, quay đầu nói chuyện với anh tôi.
Trước kia tôi vẫn không hiểu thần tiên khác nhau chỗ nào, bây giờ đã dần dần sáng tỏ.
Đại đa số thân đều có chức vụ, bọn họ hoặc từ bi hoặc trừng mắt, hoặc có tiếng nói hoặc bảo vệ một tấc đất nhỏ nhoi.
Mà phóng khoáng lại càng nhiều hơn, dù là Đại La Kim Tiên hay Tán Tiên thì dường như thoát li mọi vật, còn Quỷ Tiên, Thi Tiên gì đó, giữa trời đất huyền ảo vừa bí ẩn vừa khó giải thích, đúng là "không thể nào nói hết".
"Tình hình gần đây không tốt lắm, pháp trận phong ấn trừ tà gần như chỉ còn trêи danh nghĩa, mỗi ngày, Đế Quân đại nhân đều đến kiểm tra một lần.
Năm đó, pháp trận phong ấn trừ tà không chỉ có đạo pháp mà còn có đại hòa thượng kia xuất lực nhưng phật pháp suy tàn, không thể tìm được người kế nhiệm nên những năm gần đây chỉ còn biết dựa vào đạo pháp duy trì.
Càng ngày càng lực bất tòng tâm"
Ông thổ địa lắc đầu thở dài.
"Tôi nhìn người phàm các người kẻ trước ngã, kẻ sau tiến lên thì chẳng đành lòng nhưng người quỷ hỗ trợ lẫn nhau, Minh Giới thuần âm chỉ có thể dựa vào các người...
Hiện tại nữ chủ nhân đã tới, chắc hẳn có thể đạt thành tựu đại từ bị lẫn đại công đức..."