"Anh ta không phải người bình thường, không thể tin lời anh ta!"
Tôi có chút sốt ruột gắn lên: "Bởi vì anh ta, chúng tôi khổ sở như nào anh biết không?"
Lâm Thừa Dũng chau mày: "Làm sao vậy...!
có phải có điều gì kiêng kị, nếu là như vậy tôi cự tuyệt sự sắp đặt của tiền bối là được, yên tâm đi Lan Lăng, phương diện này tôi chỉ nghe cô thôi"
"Không phải như vậy, cậu Lâm, trạng thái hiện tại của tôi không được tốt, có những việc nhớ không ra, anh vẫn là nghe theo sự sắp xếp của tiền bối đi, nhớ là đề phòng Tư Đồ Nam"
Hối Thích Ngọc nói anh ta là người của phật môn, không chịu sự quản giáo của chúa, nhưng thời gian quen biết của anh ta và với chúng tôi quá ngắn, căn bản không hiểu được những chuyện này.
Chiếc nhẫn trên tay tôi có phải của chồng tôi tặng tôi hay không? Tôi lại làm mất đi rồi.
Tôi cảm thấy tôi mất đi một đoạn kí ức quan trọng nhất.
Tôi quên rồi, tôi quên mất cả tên của anh ấy.
Nửa đêm, tôi bị anh tôi gọi tỉnh.
"Lan Lăng, cảnh sát Lư gọi điện đến, gọi chúng ra một chuyến.."
Giọng của anh có chút bất lực: "Tìm chúng ta xem nhà bác xảy ra chuyện rồi"
"Xảy ra chuyện gì?"
Tôi vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Có phải là dây dưa đến cô hồn người chết nào không?"
Anh tôi thở dài cảm thán: "Lan Lăng, anh thật sự thấy em thay đổi rồi, trước đây nghe thấy mấy lời này, phản ứng đầu tiên của em là rụt cổ lại, bây giờ lại không hê có phản ứng gì."
Tôi xoa xoa mắt: "Những lời nên nói em cũng nói rồi, bác không tin em thi còn cách nào nữa?"
Anh tôi không nói gì nữa, lái xe đưa tôi đi về phía nhà bác.
Có đến vài chiếc xe cảnh sát dừng ở đó, cảnh sát Lư hút điếu thuốc đợi chúng tôi, vừa thấy tôi đã nói: "Hàng xóm nói nhìn thấy có máu chảy qua khe cửa sợ chết khiếp, cứ ngỡ xảy ra án nặng, lập tức báo cảnh sát.
Tôi liên đưa người qua đây, đến rồi mới phát hiện ba người nhà họ đều đang thoi thóp, người phụ nữ trung niên uống thuốc ngủ, người đàn ông hình như tranh cãi gì với con gái, bị con gái chém một nhát, sau đó con gái đi đến phòng vệ sinh cắt cổ tay tự sát, nước chảy trồi cả máu ra ngoài, chảy ra khắp phòng đều là màu đỏ"
"Cả 3 người đều đến bệnh viện rồi sao?"
Tôi hỏi.
"Bệnh viện nói với chúng tôi là nguy hiểm, nhưng không phải không cứu được, hiện đang cấp cứu.
Tôi đoán người phụ nữ trung niên uống thuốc ngủ là muốn tự sát, sau đó dẫn đến đàn ông và con gái cãi nhau, mới xảy ra huyết án"
"Vậy sao anh lại nghĩ đến gọi tôi đến đây? Anh bình thường không phải nói chúng tôi mê tín sao? Sao hôm nay lại thay đổi suy nghĩ, bắt đầu tin tưởng chúng tôi rồi?"
Anh tôi châm biếm.
Cảnh sát Lư sắc mặt nghiêm trọng: "Cũng không thể nói là tôi không tin, lúc nãy kiểm tra, người của tôi tự nhiên ngất đi hai người, hiện tại đã bảo mọi người tản ra ngoài rồi, tôi gọi điện thoại cho Mộ Văn Sơn, anh ấy nói mời hai người qua xem là được."
Mộ Văn Sơn? Chú tôi cũng tin tưởng chúng tôi ư? Tôi lấy ra la bàn xem chỉ kim, la bàn xoay một vòng nghịch chuyển một tuần, bên trong có vật chứa tà khí.
Bụng tôi dường như có ngọn lửa cháy lên, dường như tà khí động đến đứa trẻ, bọn họ không thể chờ được muốn phá vỡ sự