Giang Lãnh nói không sai, có những chuyện căn bản không nhất thiết phải biết.
Anh kéo dải băng che mắt của tôi xuống, sau đó nhanh chóng châm rửa đốt, mùi vị vừa gian nan vừa ngọt ngào nhanh chóng được tích tụ từ toàn thân, từng chút từng chút một dồn lên não bộ, nhấn chìm đi lý trí.
Phật giáo có câu: Bởi vì yêu nên mới buồn rầu, bởi vì yêu nên mới sợ hãi, nếu như buông bỏ được tình yêu thì sẽ không còn buồn rầu, sợ hãi.
Đạo giáo có câu: Không có bất hạnh nào lớn hơn việc không biết thỏa mãn, không có điều đáng trách nào lớn hơn dục vọng, vì vậy, phải biết thỏa mãn, biết có chừng mực là đủ.
Nhưng tôi không thể buông bỏ hận thù và dục vọng đối với anh, thậm chí tôi còn cảm thấy những vướng mắc giữa tôi và anh là chưa đủ, chưa đủ để nhắc đến cái gọi là lòng ham muốn nhớ thương lưu luyến.
Lúc tỉnh dậy, tôi hy vọng anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, lúc tôi ngủ, ngay cả trong giấc mơ cũng toàn là hình bóng của anh.
Cố chấp, cố chấp, anh luôn cười tôi quá cố chấp, nhưng tôi không phải là một người cố chấp đến nỗi cực đoan.
Tôi chỉ muốn có được anh, giữ được anh.
Tôi đều sẽ tin tưởng vào tất cả những sự thật và ảo tưởng mà anh mang đến, anh luôn mang đến cho tôi tình yêu và lòng thù hận vừa mập mờ khó nói, vừa ngọt ngào như thuốc độc.
Tôi không nhìn thấy, anh cũng không nhìn thấy.
Cho dù là Phật tổ ở Tây Thiên, hay là Tam Thanh Tứ Ngự ở Cửu Trùng Thiên cũng đều cứu vấn không nổi tôi rồi nhỉ? Tôi thà đi theo anh, chìm vào vực sâu thăm thẳm.
Tiếng chuông buổi sáng du dương, mây trắng sương trong.
Tôi tỉnh dậy, ngồi ngơ ngẩn trên giường một lúc lâu, đêm hôm qua có lẽ đã xảy ra một trận nhốn nháo hoảng loạn, nhưng tôi lại nằm trên giường ngủ thiếp đi, không hay biết gì.
Lúc tôi ngủ, Giang Lãnh sẽ không đế cho bất kỳ ai làm tôi tỉnh giấc, có điện thoại gọi đến anh đều lập tức ngắt đi, vô cùng độc đoán, thực ra anh mới chính là người khiến tôi mất ngủ.
Dinh thự của nhà họ Thẩm nằm trong khu danh lam thắng cảnh, trên núi có đền thờ Đạo giáo, nơi thờ nhiều vị thần của Đạo giáo, những người làm việc ở đây đa số đều là đệ tử nhà họ Thẩm.
Bất kể là nam Càn đạo hay nữ Khôn, những người ở đây vừa tu luyện vừa chăm sóc các danh lam thắng cảnh trên núi.
Nơi đây giống như chốn bồng lai tiên cảnh, so với cửa hàng nằm sâu trong thành phố của nhà tôi thì nhà họ Thẩm giàu có hơn nhiều.
Tôi đoán vì tối hôm qua chúng tôi đột nhiên xuất hiện nên sẽ gây ra một số phiền phức cho nhà họ Thẩm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai để làm phiền tôi, không biết là vì kết giới của Giang Lãnh, hay là vì nhà họ Thẩm rất kính nể và tôn trọng Giang Lãnh.
Sau khi tôi tỉnh dậy không lâu liền thấy người tì nữ tên là Thanh Nguyên Lang cùng hai tiểu đạo cô quét dọn nhà cửa đi vào, tôi đang uống sữa đậu nành, cô ấy đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, dọa tôi suýt chút nữa hất đổ cả cái khay.
"Hi hi, chúc nữ chủ nhân buổi sáng tốt lành"
Cô ta cúi người hành lễ, cười cười rồi đi đến bên cạnh tôi.
Nhìn thấy cô ta, tôi không được thoải mái cho lắm, không biết phải nói chuyện với cô ta như thế nào.
"Xin lỗi, tôi từ rất sớm đã ra trận, tôi không biết chuyện giữa chủ nhân và Đế Quân đại nhân, nếu không tôi cũng sẽ không để cho chủ nhân xuất trận đâu, ai da, suýt chút nữa dọa chết tôi rồi, lúc đó cũng không cách nào cứu chủ nhân, tôi còn sợ Đế Quân đại nhân sẽ khiến chúng tôi hồn bay phách lạc trong cơn giận dữ..."
Cô ta vỗ vỗ ngực, vẫn chưa hết sợ hãi.
"Không sao"
Tôi lắc đầu, chỉ là chịu chút khổ cực thôi mà.
Con người chính là như thế, vết sẹo đã lành sẽ quên đi nôi đau.
Huống hồ kết cục hiện tại rất tốt đẹp, tôi chịu chút khổ có là gì đâu? Không đáng để nhắc đến.
Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu khiển cho tôi nuốt không trôi, rốt cuộc cô ta muốn nói gì với tôi chứ? Cô gái Thanh Nguyên Lang này là tì nữ của Giang Lãnh, chắc là, có lẽ, đại khái, có thể...!
cũng hầu hạ anh trên giường nhỉ? Rốt cuộc tôi nên hỏi rõ, hay là mơ hồ mà xếp cô ta vào cùng một loại với Thanh Hà.
Vậy thì tôi có nên bày ra tư thế, dạy bảo một vài câu như trong các bộ phim cung đấu không? Để cho bọn họ biết rõ bây giờ là thời đại của chế độ một vợ một chồng, vì vậy đừng có mơ tưởng đến những thứ rác rưởi trong xã hội phong kiến nữa.
Nhưng mà hình như tôi nói ra những lời như thế này có chút khó