Đến đêm tôi chỉ ngủ một mình, Giang Lãnh đoán chừng đang còn tìm manh mỗi từ trên thân cái tên quỷ đạo sĩ kia, hiện tại thiếu đi anh làm cho tôi cảm giác rất không quen, lăn qua lăn lại ngủ không an ổn, trong lúc mơ mơ màng màng suy nghĩ hỗn loạn vô cùng.
Chịu đựng đến sau nửa đêm, cảm giác sau lưng ẩn ẩn trâm xuống, hơi thở quen thuộc tiến tới gần phía sau lưng của tôi, Giang Lãnh kéo tôi vào trong ngực anh dính chặt.
Trời đã sắp sáng rồi, anh ấy còn chạy tới làm gì.
Trực tiếp ngủ tại Âm Cảnh Thiên Cung thôi.
Tôi cười trộm hai tiếng, anh bất mãn đưa tay qua bóp tôi.
"Em cười cái gì?"
"Không có gì, còn tưởng rằng anh đêm nay không trở lại"
Tôi rụt cổ một cái, bị hơi thở của anh phả vào làm cho có chút ngứa: "Quỷ đạo sĩ kia có cung cấp tin tức hữu dụng gì sao?"
"Ừ".
Giang Lãnh không muốn cùng tôi thảo luận cái này, anh cầm đầu vai của tôi quay người tôi lại, thuận tiện vuốt ve dưới bụng tôi.
Tôi cho là anh ấy chuẩn bị làm chút chuyện gì đó, ai ngờ tay của anh dừng lại trên bụng, đột nhiên hỏi: "Em chừng nào thì sinh con?"
"Anh là bố ruột, anh cũng không biết thì em làm sao biết? Bà cụ Ô nói khoảng tâm tháng bảy, thời gian cụ thể không ai có thể nói chắc được, đứa bé bình thường cũng không có chuẩn như vậy"
Tôi nhớ được Giang Lãnh từng gọi phán quan đến xem qua cuộc đời của tôi, phán quan trả lời nữ chủ nhân đã không còn có trong sách Sinh Tử, về sau Giang Lãnh cho tôi huyết chú, tôi đã không thể luân hồi như bình thường, nói như vậy, thật là có vị thân toàn trí toàn năng chỉ sớm đã xoá mất sự tồn tại của tôi.
Không có tên trên sách Sinh Tử, lúc nào tôi chết, lúc nào sinh bé con, những thứ này đều không thể biết được, nhưng là bà cụ Ô đã từng đỡ đẻ qua quỷ thai, tương đối có kinh nghiệm, cho nên lời bà ấy nói chắc hẳn là không sai.
"Tháng bảy sao..."
Tay của Giang Lãnh bao trùm tại bụng dưới, khẽ nhíu mày: "Không còn bao lâu nữa, trước kia em nói muốn tạm thời nghỉ học để nhanh đi làm những chuyện này, khoảng thời gian này không nên chạy loạn, đi ra ngoài nhất định phải có anh trai em, hoặc là ta ở bên cạnh"
"Ừm, đến trường học thì không cần đi?"
"Em xưa nay đều không ngoan ngoãn nghe lời"
Anh có chút ý trừng phạt bóp tôi một chút: "Tiểu đồng tử của Tôn Thần Thái Nhất đến truyền lời, nói âm đương của linh thai không cân bằng, cho nên lớn lên chậm, về sau ta sẽ tận lực ở bên cạnh em"
"Về sau là thời gian bao lâu?"
Một chút nhỏ hi vọng xa vời sâu trong tâm tôi bị anh câu lên.
"Cái gì?"
"Là đến trước khi bé con sinh ra sẽ ở bên em nhiều hơn, hay là về sau vẫn sẽ tiếp tục ở bên em?"
Vấn đề như vậy về cơ bản đừng hi vọng anh trả lời, phương thức trả lời của anh tất cả đều là dùng hành động để bày tỏ.
Trái tim đã đầu hàng thì thân thể gần như không có cách nào chống cự.
"Lan Lăng.
"Hả?"
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng, anh cực ít gọi tôi kiểu này.
Anh nhưng lại không nói tiếp, dường như chỉ là vì gọi tôi một tiếng.
Tôi có đôi khi thật nghĩ không ra, da thịt của anh lạnh như vậy, vì sao tôi lại bị anh cuốn vào cảm giác điên cuồng nồng nhiệt này? Nghe được anh ấy gọi tên tôi, trâm thấp gọi một tiếng vợ ơi, tôi đều có thể khẽ run như rơi vào mây mù.
Ý loạn tình mê, đốt cháy người đến tận xương tuỷ.
"Tôn Thần Thái Nhất nói ta không yêu Tiên Cung Uyển, đơn độc chìm trong ôn nhu hương, quả thực là như vậy"
Vậy thật đúng là thật xin lỗi nhỉ? Vào lúc khai giảng tôi đưa cho chủ nhiệm khoa đơn xin tạm nghỉ học, ông ấy lộ ra biểu cảm xoắn xuýt nói với tôi: "Mộ Lan Lăng, em kỳ thật không cần tạm nghỉ học, chuyện của em lãnh đạo trường học đều biết, chúng tôi chuẩn bị cho em một vị trí đi du học trao đổi, sau đó đăng ký lại học phần khác là được rồi, có không ít bằng cấp giống như bằng tốt nghiệp của em"
Tôi sững sờ nhìn qua ông ấy, cả nửa ngày không nghĩ ra vì sao lại quan tâm tôi tốt như thế, nhịn không được hỏi: "Chủ nhiệm, vì sao lại mở cái cửa sau này cho em vậy? Em thứ nhất không là thân thích của lãnh đạo trường học, hai là cũng không đưa tiên cho lãnh đạo?"