Ngữ khí của câu nói này có chút kỳ lạ, người đàn ông này nói chuyện gọn gàng dứt khoát.
Nhất là thời đại internet, trên điện thoại di động phát tin tức rất ít khi gửi một câu dài, đều là tách ra gửi.
Lại nói đầu bị vặn thành dạng này, xương cổ gần như đã gãy rồi? Người bình thường đầu chỉ có thể vặn chín mươi độ, nào có như thế này, cái cằm đều xoay đến đằng sau bả vai? Cái này, đây là ảnh chụp ma hay chụp người.
Tôi xem một chút bị dọa đến muốn chết.
Cô Nhã Uyên núp ở cạnh cửa run lẩy bẩy.
Chồng cô cũng mặc một thân áo ngủ chạy đến, vịn bả vai của cô nói: "Hay là chúng ta báo cảnh sát đi? Bị loại người này đụng đến rất là phiền phức"
Cô Nhã Uyên lắc lắc đầu nói: "Báo cảnh sát nên nói như thể nào đây? Vả lại khách sạn nhỏ của chúng ta vừa mới khai trương không lâu."
Người làm ăn sợ nhất chính là kiện cáo, thị phi.
Bản thân cô ta có sở thích khác với những người bình thường.
Nếu như nhân viên cảnh sát muốn lục soát phòng, vậy thì càng lúng túng, đồn đi cô không có cách nào ở lại đây tiếp tục kinh doanh.
"Cô Nhã Uyên, cô đem ảnh chụp, căn cước công dân, số điện thoại của người này đưa cho tôi.Tôi tìm người điều tra thêm"
Tôi nói với cô ấy.
"Được, được, được! Thật sự là quá cảm ơn các cô!"
Cô Nhã Uyên không ngừng gật đầu.
Chồng cô ta khuyên cô ta trở về phòng, tôi liền đem ảnh chụp cùng tin tức gửi cho anh trai và chú Thành Minh Tú.
Anh trai liền lập tức điện thoại đến đây: "A, Lan Lăng, anh còn tưởng là em cùng chồng đi hưởng tuần trăng mật, tại sao lại thành đi bắt quỷ vậy.
Quá chuyên nghiệp đi? Con quỷ nào không có mắt làm phiên chuyện tốt của các em vậy?"
"Anh nghiêm túc một chút được không?".
ngôn tình hay
"Em ở cùng Giang Lãnh thì có lẽ không cần anh đến cứu trợ phải không? Nếu không về nhà sớm một chút, chúng ta mời chú đến hỗ trợ điều tra một chút?"
"Đã gửi tin tức cho chú rồi, bọn em vẫn còn đang ở cổ trấn"
*"A? Vậy có cần anh lái xe đến đón hai người không?"
"Cân!"
Tôi không muốn qua đêm ở chỗ này, Giang Lãnh chọn một căn phòng có đầy bay bay.
Mặc dù đã đuổi đi hết, nhưng tôi làm sao dám ở đây ngủ chứ.
"Được được, gửi định vị đi, anh lập tức đến đón"
Anh ta cười ha ha cúp điện thoại.
Tôi tình nguyện ngủ trên xe anh trai một đêm, cũng không muốn ngủ ở đây.
Giang Lãnh nhìn kỹ lấy kia mấy tấm ảnh chụp, đột nhiên hỏi tôi: "Đây cũng là tự chụp sao? Đầu xoay thành loại này góc độ, tay cũng xoay theo?"
Tấm ảnh kia rất đáng sợ, tôi không dám nhìn kỹ.
Sau khi được anh hỏi, tôi dùng tay thứ một chút, lắc đầu nói: "Bình thường tay không có cách nào quay đến dạng này, có thể là bạn gái hắn chụp thì sao? Cô Nhã Uyên nói hắn mang theo bạn gái đến du lịch, hẳn là ở cùng một chỗ đi"
"Vậy điều tra đến cả bạn gái hắn đi"
Giang Lãnh lạnh nhạt nói, búng tay một cái, trong phòng rất nhanh xoáy lên một trận âm khí.
Một con quỷ áo xanh hành lễ về phía Giang Lãnh.
Giang Lãnh bảo không có gì, chỉ là đem điện thoại di động của tôi đưa tới, vị quỷ kia lại gật gật đầu liên biến mất.
Tôi sửng sốt nửa ngày: "Anh, bình thường dặn dò cấp dưới làm việc, đều là dựa vào sự thông hiểu này sao?"
*Có vấn đề gì sao?"
"Không có, không có gì"
Chẳng qua là cảm thấy bọn hẳn thật không dễ dàng gì.
Khó trách tên tiếu quỷ sai vừa nghe đến tên Giang Lãnh liên bị dọa đến kinh hãi.
Nói như thế này làm tôi thực sự hơi nhớ kia hai tên tiểu quỷ sai kia.
"Giang Lãnh? Án tin vẫn chưa tìm được sao? Em đã đánh mất thứ rất quan trọng phải không?"
Lòng tôi có chút lo lắng.
"Rất là quan trọng.Cái này là bản sao ngọc tỷ của anh lúc ở Âm Phủ.Ở một vài thời điểm có thể dùng như ngọc tỷ, em có thể triệu hoán quỷ sai thậm chí Hắc Bạch Vô Thường, phải biết là quan trọng bao nhiêu.Nhưng cái này cũng không trách em"
Giang Lãnh trầm giọng nói.
Lúc rơi vào sào huyệt của vạn quỷ, tôi bị tà khí xâm nhập vào cơ thể, phảng phất như bị lăng trì, máu đều chảy như sắp khô, cũng không biết có phải là bị lưỡi đao tà khí kia gây ra hay không, về sau rơi vào lối đi của ác quỷ, vội vàng trốn chạy, luôn bị ác quỷ truy đuổi, thiếu chút nữa là bị ma quỷ ăn thịt.
Lúc đó tôi không rảnh bận tâm đến ấn tín, mất lúc nào tôi cũng không biết.
Rõ ràng