Tôi nói đến hai chữ gọi hồn này thì bản thân cũng có chút bất lực, thực trạng tình hình ngôi nhà này phức tạp hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều.
Gọi hồn hay trong dân gian còn gọi là “gọi hồn” gì đó, có ghi chép rằng vào thời Càn Long nhà Thanh, một loại “yêu thuật” gọi là “gọi hồn” bất ngờ bùng phát ở vùng Bắc Hà.
Người ta nói rằng mọi người có thể thông qua một sợi tóc hoặc tên họ của một người là có thể đánh cắp linh hồn của người đó đến phục vụ cho mình.
Sau khi có vài người mất đi mũ quan, mất đi tính mạng thấp bé của con người thì chuyện này mới bị đè ép xuống.
Thật ra gọi hồn này có thể hiểu là một loại liệu pháp tinh thần “tục”, nếu như Mộc Thiên Hành ở đây thì tốt rồi, anh ta là thầy cúng thì vào lúc này nhất định có thể múa bút thành văn rồi.
Người trong nhà còn có một cậu bé, gần đây nó cứ ốm sốt mãi không khỏi, đứa con gái thứ hai nói với anh hai tôi, cô bé đã từng nghe thấy em trai mình nói mớ linh tinh: “Chị ơi, anh ấy không thể nói cho em biết, chị cho em về nhà có được không ạ…”
Lời này tuy có chút không đầu không đuôi nhưng anh tôi vừa nghe đã biết ngay là có chuyện rồi, đứa bé trai cứ mãi nằm trên giường bệnh mơ mơ màng màng, cho dù có tỉnh lại được thì cũng sẽ biến thành ngốc nghếch, giống như đánh mất hồn vậy.
Cho nên cần tiến hành việc “gọi hồn”, xem xem có phải cậu bé bị linh hồn của chị cả gọi đi rồi không.
Giang Lãnh nghe vậy thì khẽ cau mày lại: “Tại sao những nhà phàm phu này lại có nhiều nghiệp chướng như vậy?”
“Ông chủ mỏ quặng là nhà giàu mới nổi, nói không có nghiệp chướng ai tin chứ? Nói không chừng còn từng xảy ra việc liên quan đến mạng người trọng mỏ quặng của ông ta nữa, nhưng mà đã được đè ép xuống rồi, có mấy người nhà giàu mới nổi trong tâm không có quỷ chứ?” Tôi vừa nói vừa xoa xoa mặt, chuẩn bị xuống xe.
“…Đừng nhúc nhích.” Anh đột nhiên duỗi tay nâng bụng tôi, bế cả người tôi lên.
Tôi có chút khẩn trương, động tác này đại biểu cho cái gì? Tôi ở chung với anh lâu như vậy làm sao có thể không biết chứ.
Chẳng lẽ anh ấy lại muốn “nếm thử hương vị” à?
Tôi đẩy vai anh ấy nói: “Nơi này không được, không được đâu! Lát nữa anh hai em thấy em không xuống xe thì sẽ đến gọi em đấy...”
Giang Lãnh khẽ thở dài, hôn nhẹ lên khóe môi tôi rồi buông tôi ra,
Khoảnh khắc đó trong lòng tôi dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Giống như…ngay cả sự thân mật cơ bản nhất cũng không còn nữa.
Có phải do đã quá lâu không làm chuyện này nên khiến tôi suýt quên mất thì anh lạnh lùng nhéo cằm tôi rồi cảnh cáo, phải nhớ kỹ bổn phận làm vợ.
Có phải tôi có chút quá đáng rồi không?
Thấy anh khôi phục lại nét mặt lạnh lùng, trong lòng tôi có chút chua xót, sinh ra cảm giác áy náy.
Trước đây anh nào có quan tâm việc tôi có muốn hay không? Từ trước tới giờ đều là anh cần thì anh cứ làm, không được xía vào.
Khi đó tôi còn phải nhẫn nhục chịu đựng kìa.
Bây giờ anh suy nghĩ cho bụng tôi, ngược lại thì tôi cứ từ chối né tránh thân mật…có phải hơi có chút được nuông chiều mà kiêu ngạo không?
“Giang Lãnh…” Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào anh.
Đôi mắt đen của anh rũ xuống nhìn vào mắt tôi.
“Cái đó…còn có thể đi Thanh Thịnh Cực Lạc Thiên không?” Tôi hỏi.
Anh khẽ cau mày: “Em muốn đi sao? Không phải em chê chỗ đó chỉ là một cái vỏ sao?”
“Có giường là đủ rồi.” Tôi mạnh dạn nâng người hôn lên má anh: “…Lát nữa chúng ta đi nhé?
Anh nheo mắt lại nguy hiểm nói: “Em muốn làm cái gì?”
“Cái này phải hỏi anh rồi, anh muốn “làm” cái gì?” Tôi tiếp tục gan to lớn mật ghé vào tại anh nói: “…Anh nhớ thêm gối và chăn, để dùng…đệm eo…”
Tôi cắn anh một cái rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi xe, không dám nhìn vào ánh mắt và vẻ mặt của anh.
Hết cách rồi, tôi sợ anh như vậy đấy, dũng cảm chẳng quá được mười giây.
Tôi rất sợ bị anh thấy vẻ mặt đỏ lên vì xấu hổ giống như con tôm luộc, quá mất mặt.
Trong tim như có con nai chạy, dường như đang phát ra một lời mời không rất khủng khiếp vậy.
Chỉ khi đã chạy đến bên cạnh anh tôi rồi mà vẫn cảm nhận được ánh mắt ở phía Giang Lãnh vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm đang nhìn chằm chằm vào lưng tôi.
“Em chạy gì thế Lan Lăng? Chi dù em đi giày bệt cũng không thể chạy được, mặt đất ở đây không bằng phẳng đâu.” Anh tôi cau mày lại dạy dỗ tôi một câu.
Tôi bĩu môi, trên xe có một ông chồng còn đáng sợ hơn cả quỷ nhìn chằm chằm, không chạy thì đứng đỏ xấu hổ đến tự thiêu mất.
Mối liên hệ sâu sắc nhất là giữa mẹ và con cái, chúng