Quan âm nói với tôi rằng đó không phải là ma quỷ, vậy đó là cái gì?
“Tiểu Lăng, em có nhớ cái tên đốt xác đó có nhắc đến một người gọi là ‘sư tổ’không?” Anh trai tôi cắn bánh gạo nếp rang vàng giòn, mở rộng hai chân ngồi trên chiếc ghế đan lát nhỏ, lúc ngồi lúc đứng.
Tôi sững sờ trong giây lát, sư tổ?
Khi Mộc Thiên Hành phá cửa đột nhập vào nhà vào đêm đó, người đàn ông trung niên đã nói với anh ta một cách vô cùng tàn nhẫn: “Các cô gái trong sân của chúng tôi là tùy anh xử lý! Anh có thể chọn bao nhiêu tùy thích! Nhưng người phụ nữ này là con mồi của sư tổ tôi! Anh dám động vào cô ta thì sư tổ tôi sẽ không bỏ qua cho anh...”
Cái gì? Người dẫn thường này chính là sư tổ sao?
Tôi sững sờ nhìn anh tôi, anh tôi nheo mắt nói: “Đâu còn cách nào khác chứ, ngày hôm đó chồng em giận giữ đùng đùng, dùng sức đốt rụi cả một ngọn núi, khiến mấy người đốt xác hóa thành tro bụi, gần như là chết hết đúng không? Không ai biết “sư tổ” rốt cuộc là ai...chồng em cảm nhận được xác chết kinh dị phía sau động tràn ngập linh khí, có thể chính là con đường dẫn tới quỷ giới.”
Thần, tiên, yêu, ma, người, quỷ, sáu giới, mỗi giới đều có ranh giới riêng, ngẫu nhiên lại cùng xuất hiện, nhưng phần lớn chúng được phân biệt rõ ràng.
Chúng ta chỉ thường xuyên va chạm với quỷ giới.
“Chồng em nhìn thấy cái nhà tù khổng lồ dựng lên để giam giữ cái ác.
Anh ấy lo lắng rằng em gặp nguy hiểm nên qua đó trước.
Sau đó người dẫn đường nhân cơ hội biến ra một lỗ đen rồi trốn thoát” Anh trai tôi nhếch miệng nói: “Anh không có can đảm nhảy xuống đó đuổi theo hắn, ai biết sẽ gặp phải cái quái gì dưới đó chứ!”
“Anh đừng kích động, nếu anh biến mất rồi thì em có thể đi đâu tìm anh đây!” Tôi trừng mắt nhìn anh trai.
Anh tôi cười nói: “Đùa chút thôi, anh đâu có ngốc”.
Đại Minh chèn một câu: “Lai lịch của người dẫn đường này không rõ ràng.
Tôi ở chỗ ông Thành Hoàng cũng không tra được tư liệu về hắn ta.
Liệu hắn có phải người thuộc tà đạo không?”
Khả năng này là rất cao, năm đó ở thôn Hoàng Đạo được cho rằng là có một vị đạo sĩ làm đồ ăn có hai đồ đệ, một trong số đó là tên đạo sĩ ma quái hiện đang bị giam giữ ở Minh Phủ, và chiếc chuông đồng trên tay ông ta hiện tại cũng đang ở trong Minh Phủ.
Còn có một đệ tử khác của tà đạo vẫn chưa xuất hiện, vì Tư Đồ Nam có thể ở đằng sau thao túng tên đốt xác, vậy thì vị sư tổ này rõ ràng là người của ông ta, và rất có thể chính là một đệ tử khác.
“Chồng em có nói gì với em không?” Anh tôi hỏi: “Sao mà nhìn mắt em giống như không biết gì thế?”
Tôi lắc đầu, Giang Lãnh chưa bao giờ thích nói với tôi mấy chuyện thế này, có lẽ anh sợ nếu tôi biết quá nhiều sẽ không chịu để yên, chạy đi làm loạn khắp nơi.
Anh trai tôi cười nhếch mép sờ cằm: “Ừ, hoàn toàn dễ hiểu, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày ngắn ngủi...!đêm xuân quá ngắn, trên giường thảo luận những chuyện như vậy cũng thật nực cười, có lỗi với phong cảnh.”
Trước cửa hàng có người gọi, ông Trần vội vàng chạy ra đón khách, trong vòng ba phút liền vội vàng quay lại nói: “Cậu chủ, cậu ra xem thử đi, thứ đó có mùi hôi quá!”
Anh tôi lúc này rất bình tĩnh, uống xong hai ngụm nước đậu xanh, anh lau tay trên chiếc quần đùi hoa to bản, xỏ dép tông chạy ra quán.
Đây chính là phong thái của anh ấy sao? Bộ dạng này sẽ không dọa cho khách sợ đấy chứ?
Ngành buôn bán đồ âm dương này đều là những người lập lập dị nhưng vô cùng thận trọng, anh tôi là người mới, nhìn có vẻ lỗ mãng, nếu là người lạ nói không chừng cũng không dám lấy đồ ra, huống chi là dám nói thật.
Khi tôi hỏi ông Trần chuyện gì đang xảy ra, lão Trần thì thào: “Trên người hắn đó có mùi hôi thối, thần sắc ủ dột, hắn ta lấy ra một chiếc ví đến hỏi cậu chủ nhà mình xem...thị lực của tôi có thể thấy rằng chiếc ví có gì đó không ổn, mùi hôi thối bốc lên...”
Khi nghe ông ta nói vậy, tôi hơi lo lắng, đứng dậy bước ra quán.
Anh trai tôi đang đứng sau quầy, một người đàn ông có vóc dáng không cao cũng không thấp đang đứng bên ngoài quầy, trong khi nghe cậu ta nói, anh tôi đã mở “hộp kho báu” của nhà tôi ra để