Tôi ngó đầu nhìn ra hành lang nhìn lại, bài trí trong nhà âm dương luôn rất tốt, có điều chắn gió tụ khí, cản tác động trực tiếp, hóa giải tà khí chui vào nhà.
Cái thứ gì chạy vào đây vậy?
Có tiếng mèo của bà cụ kêu trong sân, con mèo rất dữ tợn, tiếng kêu của nó nghe thảm thiết như tiếng trẻ con khóc trong đêm tối.
Tôi bước ra khỏi phòng và đến trước cửa phòng của Khải Lang, nhẹ nhàng mở cánh cửa bước vào.
Không có gì bất thường bên trong.
Khải Lang vẫn đang ngủ trên chiếc giường nhỏ.
Tôi lẻn đến sau lưng đắp chăn cho nó và liếc nhìn khuôn mặt nó, không có gì bất thường.
Có gì bất thường mới là lạ, đứa nhỏ này sinh khí rất mạnh, tài năng kỳ lạ, âm khí khó có thể đến gần.
“Bah…” Bên ngoài có tiếng động nhẹ, tôi vội bước ra xem thì tấm rèm cuốn treo trên cánh cửa ở phòng bố tôi dẫn ra ban công khẽ rung lên.
Thứ đó muốn chạy?
Tiếng mèo kêu ở sân sau kêu cứ càng lúc càng chói tai hơn, đứng sau cửa hông trong nhà chúng tôi có một đội âm binh nhưng chúng sợ không dám vào.
Từng người một cũng giống như một người đầy tớ trong nhà, tôi bước đi trước.
Tôi bước xuống lầu rồi đi tới cửa phòng bố tôi trên lầu hai.
Nghe thấy bên trong có tiếng động, tôi gõ cửa hỏi: “Bố? Có chuyện gì vậy?”
Bố tôi không trả lời tôi.
Chắc ông già lại đang chơi game và đeo tai nghe.
Tôi mở cửa ra và thấy ông ấy đang mặc quần đùi giống anh trai tôi, ngồi trước máy tính và đúng là đang đeo tai nghe trên đầu.
Ông ấy nghe tiếng mở cửa liền quay sang nhìn tôi.
“Lan Lăng, có chuyện gì vậy?”
“…Con muốn hỏi bố có chuyện gì không.” Tôi nhìn màn hình máy tính của ông ấy không nói nên lời.
“Này! Không chơi được! Học sinh tiểu học quá gian lận! Không chơi được, không chơi được!” Ông tức giận nói.
Tôi tròn mắt nhắc nhở: “Hình như có cái thứ gì đó muốn vào nhà mình.
Bố không được cho nó vào phòng nhé.”
“Không sao, bố không cho nó vào đây đâu, ôi tôi sơ suất quá, đồng đội heo đã giết chết tôi rồi...” Ông lại đeo tai nghe lên.
Suốt ngày chỉ có thần và ma.
Không còn gì là quan trọng! Ông già này chỉ có thế thôi.
Tôi đẩy cửa đi ra, ra đến sân sau mở cửa sổ chống trộm.
Một vị âm binh lập tức chào hỏi: “Cô gái...hình như bên trong có chuyện đúng không, nhưng Đế Quân cấmchúng tôi tùy tiện vào nhà cô.
Cô có muốn chúng tôi vào nhà giúp đuổi nó đi không?”
Tôi nhìn mấy hàng âm binh trông như người hầu đứng bên ngoài, một dàn người đứng trước cửa càng hoảng sợ, trong nhà chỉ có một việc nhỏ, nếu các người cùng vào, âm khí trong nhà phải mất bao lâu mới có thể tan hết chứ.
“Không cần đâu, tôi…”
Tôi chưa kịp nói xong thì phía sau có tiếng đổ vỡ của mấy thứ trong bếp, rồi con mèo đen của bà cụ lao vào nhanh như chớp, tiếng kêu meo meo và tiếng cốc chén vỡ vang lên khiến tôi choáng váng đầu óc.
“Không sao đâu, các người cứ ở ngoài đi, tôi sẽ tự mình giải quyết…Mọi người đừng đứng chắn ở đây, nếu có người lạ đi qua, đừng có làm người ta ngất đi.” Tôi xua tay.
Các âm binh lại quay về vị trí của họ, từ căn phòng của bà cụ truyền đến hai lần tiếng ho: “Cô gái à, đêm rồi mà tiếng gì ồn ào thế, hãy để mọi thứ được yên tĩnh.”
“Vâng...” Tôi bước vào bếp, lúc này trong nhà tôi đã bị vỡ bao nhiêu cái bát rồi?
Trước khi tôi đi vào nhà bếp, con mèo đen đột nhiên đuổi một cái gì đó và đuổi từ gian bếp ra cửa hàng, với dấu tay và dấu chân màu đen khắp trên sàn.
Tôi quay trở lại cửa hàng, đóng cửa sau và dán một chiếc bùa lên đó.
Con vật nhỏ này chạy lung tung cũng chỉ có thể thu nhỏ vòng vây một chút, không còn sức mà đuổi nó chạy khắp nơi.
Có một cái hộp gỗ trên quầy mà hôm nay anh tôi dùng để đậy chiếc ví có mùi, lúc đó có phải vật nhỏ này đã bí mật mang chiếc hộp đi không?
Có tiếng mèo chọi nhau bên trên, và tôi suýt ngất khi bước lên lầu!
Các dấu tay và chân màu đen toàn bộ được in trên tường và sàn nhà!
Con mèo hung dữ đến nỗi bắt được thứ nhỏ đó trốn khắp nơi, không may cửa ra vào và cửa sổ nhà tôi đều có rèm che nên nó không thoát ra được.
Tôi lên tầng ba, thứ nhỏ đó hất tung những bức tranh treo trên tường và đánh thức Khải Lang.
Ngay khi Khải Lang mở