Ông cố đưa cho chúng tôi một số thứ, cả buổi chiều tôi và anh tôi ngồi trong phòng làm mấy đồ thủ công.
Vẽ người giấy rồi cắt ra.
Ai trai tôi đúng kiểu một họa sĩ có linh hồn, Những thứ anh ấy vẽ ra thì người khác nhìn thế nào cũng chẳng hiểu có ý nghĩa gì.
Tôi nhớ trước đây anh ấy vẽ một bức “Hoa lê nở”, chỉ có số “8” cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, ai mà biết anh ấy vẽ cái gì chứ.
Hồi ở nhà họ Thẩm học các kỹ năng cơ bản, chúng tôi cũng từng học vẽ bùa rồi, trước tiên phải rửa tay rồi thắp hương, niệm chú tĩnh tâm, hơn hơn còn phải làm liền một mạch không được dừng lại.
Anh tôi vẽ người giấy thế mà lại dùng phương pháp này, anh ấy vẽ tất cả đường viền trong một nét bút, sau đó mới vẽ bùa lên trên đó.
Xấu chết đi được, tôi nhìn thôi cũng không nhìn nổi nữa.
Anh ấy cong môi cười nói: “Thế này là ổn, vẽ một cái là được rồi! Em xem em đi, lần nào vẽ bùa cũng hỏng hết, làm hại anh phải vẽ lại nhiều lần…”
Cách vẽ người giấy cũng rất đơn giản, dùng một tờ giấy gấp đôi lại rồi vẽ nửa đầu, mặt, thân, tay, chân của người giấy ở một bên mặt tờ giấy sao cho việc cắt và mở người giấy dễ dàng nhất có thể.
Nhưng trước hết phải chọn được màu của giấy, bình thường là ba loại màu vàng, trắng và đỏ.
Giấy màu vàng là sự sống, giấy màu đỏ là cái chết.
Sau khi cắt xong thì vẽ bùa chú ở giữa thân người giấy.
cái này cũng không khó, khó ở chỗ là khắc bùa lên trên.
Vẽ phù chú quá phức tạp, anh tôi cầm con dao giải phẫu của học sinh cũng chỉ có thể miễn cưỡng mới khắc ra được, càng đừng nói là chỉ một người bình thường như tôi, tôi đã vẽ hỏng mấy tờ người giấy liền rồi.
“Được rồi được rồi, em bỏ xuống đi, anh khắc giúp em cho, …để em cắt tiếp thì giấy màu vàng của chúng ta sẽ hết mất thôi!”
Anh tôi ghét bỏ đẩy tôi ra, bảo tôi bỏ dao thủ công xuống.
Tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn anh ấy phát huy tài năng.
Lúc dì Trương vào phòng rót trà giúp chúng tôi còn nói: “Vẽ loại người giấy này có được không vậy? Cô cậu vẽ phù chú cứ xiêu xiêu vẹo vẹo thế này, đến lúc đó có dùng được không thế?”
“Ông cố nói có thể ra hình người là được ạ, hình dáng có xấu thì cứ xấu thôi…” Anh tôi nhếch nhếch miệng, nâng chén trà lên uống một ngụm rồi mới xua xua tay bảo dì Trương bưng nước đi.
Di Trương ngơ ngác nhìn anh tôi nói: “Thiếu gia chủ, cậu thật có dáng vẻ giống ngày còn trẻ của ông cụ.
”
“Hả?” Anh tôi quay lại nhìn dì ấy.
“Lúc cậu chuyên tâm làm việc không thích người khác làm phiền, ông cụ cũng như vậy, có lúc đến cả bà chủ ông ấy cũng đuổi đi cơ.
” Dì Trương hồi tưởng lại.
Chúng tôi khẽ rủa thầm, đương nhiên ông ấy muốn đuổi bà cố đi rồi, lúc ông cố tàn nhẫn độc ác tất nhiên sẽ không muốn để bà cố nhìn thấy.
“Ông cụ là một người rất tài giỏi, trời không sợ đất không sợ… Nhưng đàn ông nhà họ Mộ đều là kiểu người một lòng, có lẽ thiếu gia chủ cậu cũng là một người si tình?” Dì Trường cười hì hì rồi mới lui ra ngoài.
Anh tôi gãi gãi đầu, một lòng? Người si tình?
Anh ấy có thể một lòng mới là lạ đấy, mặc dù anh ấy chưa bao giờ thú nhận với tôi rằng anh ấy có bao nhiêu người tình, nhưng theo suy tính của tôi thực ra là xem qua hồ sơ giao tiếp của anh ấy, anh ấy có thể có hai hoặc ba người bạn khác giới kết giao tương đối chặt chẽ đấy.
Chỉ là ánh ấy cũng chẳng ham thích những loại chuyện như vậy lắm, một tháng hẹn hò hai lần mà thôi, cảm giác như chỉ dựa vào có nhu cầu cá nhân đi giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân vậy thôi, tôi cũng chả hiểu được anh ấy lắm.
“Dì Trương cứ quấn lấy bảo anh phải kết hôn có phải không?” Tôi hỏi anh ấy một câu.
Anh tôi hừ nhẹ coi như đáp lại, quá lười để trả lời câu hỏi này.
Đàn ông của nhà họ Mộ cũng rất một lòng đấy, vấn đề là ai có thể vượt quá ngũ tệ tam khuyết cơ chứ? Ông cố và bố tôi đều mắc phải cái điểm “Góa phụ” này sao?
Trên bàn đặt hai miếng bùa người giấy màu vàng, chúng tôi trích máu ở ngón tay nhỏ lên phần đầu của người giấy, sau đó đợi ông cố tới kiểm tra.
Ông cố nhìn kỹ nghệ của chúng tôi lắc đầu đầy bất lực, năm xưa ông đã đi qua nhiều nơi chiến tranh loạn lạc, lúc đó trong người có nhiều dị nghị, lúc đó trong dân gian có rất nhiều cách làm cổ quái hiếm lạ, nhưng bây giờ thì đã bị cắt đứt không có ai truyền thừa lại.
Phải có huyết thống, có môi trường sống, có người thân dạy dỗ mới có thể gọi được hai chữ truyền thừa này.
Cũng như tục ngữ nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sinh ra biết đào hang!
Bây giờ đã không còn giống vậy nữa, ông cố không thể nào đem tất cả những kỳ môn bí thuật ông sở hữu dạy cho chúng tôi nữa, chẳng hạn như phương pháp tà ác sử dụng dầu tử thi, chúng tôi có thể đi đâu để lấy dầu tử thi chứ, trừ