"Anh, đây là bà cụ Thẩm, người đứng đầu nhà họ Thẩm", Tôi nhỏ giọng nhắc nhở.
Anh tôi nghe vậy thì sắc mặt lập tức đen lại: "Thật sao? Thảo nào trông lại chướng tai gai mắt thế.Hóa ra là bà già cổ lỗ sĩ nhà họ Thẩm.”
Mấy người Khôn Đảo phía sau bà cụ Thấm lập tức tức giận: "Anh là cái thá gì hả? Sao dám nói chuyện láo toét như thế với sư phụ!"
Anh tôi giễu cợt: "Tôi không là gì cả, đương nhiên cũng không phải ông to bà lớn như bà cụ Thẩm đây...Lan Lăng đi thôi, nhìn thấy những người này thật khó chịu".
"Dừng lại!", bà cụ Thẩm có chút tức giận, bà ta trâm giọng hỏi: "Bố mẹ cậu đâu? Tại sao ông nội cậu không tới? "Thật sự xin lỗi, ông nội tôi có việc bận.
Lần này tôi tới đây với tư cách chủ nhà...nhưng dù sao cũng không đến lượt chúng tôi nói chuyện", Anh trai lôi kéo tôi đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.
"Anh à, anh có vô lễ quá không, ở chỗ đông người cũng phải giữ chút mặt mũi cho bà ta chứ", Tôi trầm giọng nhắc nhở.
"Loại người cố lô sĩ...đã ép mẹ chúng ta phải bỏ nhà đi ấy, thì cân gì phải nể mặt chứ...không quan tâm đến bọn họ nữa, tên Mộ Vân Giang chết tiệt đâu rồi? Anh sẽ đánh nó một trận nhừ tử".
Kế từ khi tôi lên xe Tư Đồ Nam, thì tôi cũng chưa gặp lại Mộ Vân Giang.
Lúc anh trai gọi điện cho Tư Đồ Nam thì mới biết anh ta đã mượn Đạo Quan một căn phòng nhỏ để giam giữ Mộ Vân Giang.
Hon nữa còn cử hai người canh gác.
Hôm qua tôi đến Thiên Tử Các, rôi ở đó với Giang Phong cho đến rạng sáng.
Nhưng khi trời sáng thì anh ấy lại đi mấy.
Thói quen xấu hay biến mất mà không nói lời nào của anh ấy khiến tôi rất tức giận, nhưng tôi có thể làm gì được chứ? Chỉ có thể dốc sức lấp đầy dạ dày, biến đau thương và tức giận thành cơn thèm ăn thôi.
Đạo Quan Thanh Ngọc này rất đẹp, xung quanh trải dài những con đường quanh co.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Tôi đã nhìn thấy Giang Phong ở khu nghỉ ngơi giữa núi.
Anh ấy đang khoanh tay dựa vào cột, xung quanh có một vài ông già đang nói chuyện với Thẩm Thanh Hà.
Nhưng anh ấy chỉ cau mày đứng đó, lắng nghe họ tranh luận.
Giang Phong nhìn thấy chúng tôi, mắt anh ấy lướt qua khuôn mặt tôi, sau đó dừng lại ở bàn tay đang nắm lấy tay tôi của anh trai.
Anh trai siết chặt ngón tay tôi, sau đó giơ lên lắc lắc đầy khiêu khích.
Anh trai nhỏ giọng đắc ý nói: "Lan Lăng gân lại anh nữa đi, cậu ta mà bắt nạt em thì anh sẽ cho cậu ta một trận".
Tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của Giang Phong, vì thế bất lực nói: "Anh nhàm chán ghê...anh không sợ đắc tội anh ấy sao?" "Sợ cái rắm! Anh là anh rể của cậu ta! Theo một cách nào đó thì cậu ta mới nên là người sợ anh thì có!", Anh trai ghé sát vào người tôi, sau đó đi về phía bọn họ.
Tôi không nhịn được cười, anh tôi luôn có cách để biến những chủ đề nặng nề thành câu chuyện cười.
Ở phía sau núi có một dãy nhà hai tâng, và căn phòng ở cuối tầng hai được dùng để canh gác Mộ Vân Giang.
Hai người đàn ông mặc vest đứng ở cửa, bọn họ thấy chúng tôi đến thì gật đầu với chúng tôi, sau đó nói: "Cậu chủ nhà chúng tôi nói tên Mộ Vân Giang ở bên trong này có liên quan đến một xác chết biết đi của Quỷ Vương.
Hiện giờ không thể giao hắn ta cho cậu chủ Mộ được.
Nhưng cậu chủ Mộ có thể tùy ý đặt câu hỏi, miễn là không giết chết hắn ta là được".
Anh trai tôi vui vẻ nói: "Thôi nào, tôi hiền lành thế này thì làm sao lại biết đánh người được, cậu đừng lo".
Sau đó anh tôi bước vào trước, trước khi tôi bước vào thì đã nghe thấy tiếng than khóc vọng từ bên trong ra.
Anh trai tôi đang cầm chiếc ghế dài đập cho Mộ Vân Giang lăn vào góc tường.
Mô hôi tôi lập tức túa ra, tôi vội vàng đi vào kéo anh trai: "Đừng ra tay nặng quá, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao".
"Loại ăn cháo đá bát mày ăn ở nhà tao, sống ở nhà tao.Thế mà dám cấu kết với người ngoài bắt cóc người trong gia đình tao, mày còn có lương