Cô Dâu Của Trung Tá

2


trước sau

Editor: Uyên Xưn

Sau một lần ân ái, hai người nghỉ ngơi không được lâu thì Sở Lăng Xuyên lại khôi phục sức lực, còn Tố Tố mệt mỏi dựa vào lòng anh, “Sở Lăng Xuyên… anh không sợ tinh tẫn nhân vong sao?”

“Bảo bối… Một lần cuối cùng.” Anh thâm trầm lại bắt đầu bận rộn trên người cô, còn Tố Tố đành theo anh dẫn dắt vào một lần trầm luân nữa.

Vì nhu cầu của Sở Lăng Xuyên được giải tỏa nhưng Tố Tố thì để bụng đói mà nằm ngủ, cô đang mơ màng thì bị “gọi” tỉnh bởi mùi cơm. Cô mơ màng nhìn quanh phòng, một lúc sau mới phản ứng được là cô đang ở phòng mới thuê, còn Sở Lăng Xuyên đã trở về, vừa rồi hai người còn chiến đấu rất hăng hái, bây giờ anh ở đâu?

Tố Tố vô lực đứng dậy, mặc áo ngủ ra khỏi phòng ngủ, nhìn đồng hồ trên vách tường phòng khách, vậy mà đã hơn chín giờ tối rồi, cô sửng sốt, lại nghe tiếng dộng trong phòng bếp, cô đoán nhất định anh đang làm cơm tối, cô bước vào phòng bếp liền thấy được bóng dáng của anh.

“Dọn cơm!” Sở Lăng Xuyên thấy Tố Tố đi vào thì chỉ vào những món mình vừa làm, vừa nói vừa bưng món ăn lên.

Ba món cơm một món canh, hai người ngồi trên ghế sofa bắt đầu đụng đũa. Nhưng hai người vừa ăn vừa nghĩ đến một vấn đề, làm sao ngủ trên giường đơn đây, thuê phòng mà mua giường cũng không tiện lắm. <diend,,lqdon)

Kết quả là hai người chen chúc nhau trên một chiếc giường đơn, trong một đêm này, Sở Lăng Xuyên bị rớt xuống đất N lần mà Tố Tố ngủ không hề biết.

Buổi sáng hôm sau, khuôn mặt của Sở Lăng Xuyên đã biến thành màu đen, nhưng Tố Tố không hiểu mình đã làm gì đắc tội anh. Mãi cho đến khi ăn điểm tâm, Sở Lăng Xuyên cũng không nhắc đến chuyện chuyển nhà, cô nghĩ là anh đã thỏa hiệp, dù sao muốn chuyển ra cũng không dễ.

Sở Lăng Xuyên mặc xong y phục, cao râu sáng bóng, cầm chìa khóa xe rồi ôm Tố Tố ra ngoài, “Buổi sáng em đi học lái xe, anh có chuyện cần làm, trưa sẽ trở lại đón em.”

“A, được!” Tố Tố đồng ý, sau đó cầm túi của mình rồi khóa cửa phòng đi ra ngoài.

Sở Lăng Xuyên đưa Tố Tố đến nơi thì đi ngay, Tố Tố lúc đầu không muốn nghĩ nhiều, cho đến gần trưa, cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, thậm chí có chút lo lắng, lập tức bắt xe trở về phòng trọ.

Mở cửa ra cô trợn tròn mắt, đồ của cô đều không thấy, vọt vào phòng ngủ mở tủ quần áo, đều không thấy, vô ích, đồ của cô hoàn toàn không thấy, đây nhất định là chuyện tốt mà Sở Lăng Xuyên làm.

Cô gọi cho anh, bấm số mà không kiềm chế được cơn giận, sau vài tiếng chuông thì anh bắt máy: “Sở Lăng Xuyên, đồ của em đâu, anh đã làm gì vậy, chị đây đã nói rất rõ rồi, em không chuyển về.”

“Gặp mặt rồi nói.” Sở Lăng Xuyên chỉ cho cô vỏn vẹn bốn chữ rồi dập máy, Tố Tố có chút phát điên, mới chỉ có nửa ngày mà anh đã thay đổi mọi chuyện rồi, cô không thể hiểu nổi.

Chết tiệt, chả trách anh không hề đề cập một chữ đến việc chuyển nhà, thì ra anh đã bí mật làm chuyện xấu sau lưng cô. 

Khoảng nửa giờ sau thì Sở Lăng Xuyên quay lại, lúc này hỏa khí của cô đã giảm xuống một chút, nhưng vừa nhìn thấy anh thì lại phát lên, cô bắt đầu đấm đá loạn xạ: “Anh… anh trả lại hết đồ đây cho em.”

“Được rồi, bây giờ không trả lại được, phòng này em trả đi, còn em thì ngoãn ngoãn nghe theo anh sắp xếp, còn dám làm loạn anh sẽ nhốt em lại.”

Sở Lăng Xuyên vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên, anh chạy ra mở cửa, còn Tố Tố tức giận ngồi trên ghế sofa, người đến không ai khác chính là chủ nhà trọ.

“Tôi đến lấy chìa khóa.” Chủ nhà trọ khá lịch sự, Tố Tố nắm chặt cái chìa khóa trong tay, nhìn chằm chằm vào anh, trời ạ, anh đã làm cả chuyện này rồi.

Sở Lăng Xuyên đi đến lấy chìa khóa ra khỏi lòng bàn tay cô, anh bàn giao lại cho chủ nhà, “Hẹn gặp lại.”

Anh nói xong thì túm lấy Tố Tố kéo ra ngoài, Tố Tố dĩ nhiên không phối hợp, cô cứ đứng im không nhúc nhích như thế, Sở Lăng Xuyên không nói hai lời, anh lập tức bế cô xuống nhà, một đường đi thẳng đến bãi đậu xe rồi đẩy cô vào trong xe.

“Để em xuống.” Tố Tố vùng vẫy để chạy đi nhưng bị ánh mắt uy hiếp của anh dọa cho ngồi im, cô không phục, mặt xị xuống không nói lời nào để thể hiện sự tức giận.

Sở Lăng Xuyên lái xe rời đi. Nhưng không lâu sau đó cô phát hiện đây không phải đường trở về nhà của họ.

Anh đang đưa cô đi đâu đây? Lái xe thêm lúc nữa thì đến một chung cư khác, Tố Tố nghi ngờ càng lớn, cô nhìn anh, rất muốn hỏi nhưng ngại vì mình đang còn giận anh nên thôi.

Xe dừng lại, Tố Tố còn chưa động đậy, anh đã mở cửa xuống xe rồi tiện thể kéo cô ra, không nói một lời đi thẳng vào tòa nhà.

Đi thang máy lên tầng sáu, anh cầm thẻ ra vào mở cửa, sau đó đưa cô vào, Tố Tố thấy nơi này có chút cũ kĩ nhưng rất tốt, hơn nữa căn phòng có chút cổ kính, hẳn là không dành cho người trẻ tuổi ở.

“Anh đưa em đến đây làm gì?” Tố Tố cau mày nhìn anh, “Đây là nhà ai?” “Bạn anh, nơi này vẫn trống không.” Sở Lăng Xuyên nói xong ôm cô ngồi xuống.

“Tất cả đồ dùng thiết yếu đều ở đây rồi, nơi này hoàn cảnh tốt, hơn nữa lại an toàn, tạm thời em cứ ở đây, bây giờ bên kia không an toàn cho nên để em chỗ này anh mới yên tâm làm việc.”

“Những thứ khác anh để chỗ nào rồi?” Lúc này Tố Tố không tức giận nữa, cô cảm giác có chút tội lỗi, cuối cùng cô lo lắng người không dễ chịu là Sở Lăng Xuyên, Tố Tố nhìn chằm chằm anh: 

“Nhưng làm sao anh cho người dọn dẹp nhanh như vậy? Hủy hợp đồng không phải chúng ta chịu thiệt rất nhiều sao? Tốn bao nhiêu tiền lương….”

“Em thật không có tiền đồ, tính toán mấy thứ nhỏ nhặt này làm gì.” Sở Lăng Xuyên giơ tay nhéo mũi cô, “Yên tâm đi, anh cung cấp cho hai người họ một chỗ tốt như thế, hơn nữa còn phụ họ dọn nhà, họ đều hiểu nên không có thua thiệt.”

Mặc dù cô cảm động anh chu đáo nhưng tất cả chuyện cô làm lúc trước lại trở nên vô nghĩa, không làm khó dễ anh nữa, cứ như vậy đi, dù sao đa số thời gian cô trở về nhà cha mẹ ở.

“Trầm mặc chính là đồng ý, được rồi, anh mệt mỏi, anh đi nghỉ chút đã, em đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh đi.”

Sở Lăng Xuyên nói xong đi về phía phòng ngủ, anh vốn định về nhà nghỉ ngơi nhưng không ngờ chờ anh lại là một trận chiến tranh.

Chuyện này anh giải quyết nhanh chóng, cuối cùng thì phòng của họ cũng lấy lại, cô trả lại căn phòng nhỏ vừa thuê, rồi đổi một chỗ ở mới. 

Tố Tố ngồi sững sờ trên sofa rất lâu, cô còn chưa suy nghĩ tiếp những việc này, đứng dậy đi về phía phòng ngủ thì thấy anh đang ngủ say sưa, bây giờ cô mới phát hiện anh rất mệt mỏi.

Tháng này không biết anh bận rộn như thế nào. Thấy anh như vậy cô cũng đau lòng. Sở Lăng Xuyên ngủ đến mãi hơn hai giờ mới dậy, hai người đi ra ngoài ăn cơm trưa rồi anh mang cô đi đến trường cưỡi ngựa.

Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, anh chọn cho cô một con ngựa nhỏ màu hồng nhưng cô dám ngồi trên lưng nó. Nhưng nhìn thấy bản lĩnh cưỡi ngựa của anh cô không thể không thán phục.

Mặc dù cô không biết cưỡi ngựa nhưng chơi rất vui vẻ, bởi vì Sở Lăng Xuyên và cô cưỡi cùng một con ngựa cao lớn, cảm giác kia rất kích thích.

Ngồi trên lưng ngựa, chạy qua những thảm cỏ xanh rờn, tâm tình anh rất tốt, bốn phía lại không có người, anh lặng lẽ hôn lên môi cô, hai người đi đến bờ sông thì dừng lại.

Cô và anh nằm trên cỏ, nhìn trời xanh, mây trắng, tất cả giống như không còn quan trọng, toàn bộ thế giới chỉ có hai người họ.

Anh nhổ một cọng cỏ phe phẩy trên mặt cô, cô lật người, chống tay nhìn anh, nhìn từ hàng mi, nét mày rồi hôn nhẹ trên môi anh.

Cô sợ có người nhìn thấy nên chỉ dám chạm nhẹ môi anh như chuồn chuồn lướt nước, nhưng gáy bị anh giữ lại, nụ hôn ngày càng sâu, khi anh buông cô ra khuôn mặt cô đã ửng hồng, còn anh thì cười đắc ý.

Nửa ngày đã trôi qua, hai người chơi rất vui vẻ, chuyện phiền lòng lúc trước tan biến đi không ít, thật ra thì anh hiểu được cho nên mới đặc biệt dẫn cô ra đây giải sầu, thấy cô cười, trong mắt anh đều là niềm vui.

Trên đường về nhà, Tố Tố một mực nói muốn chơi lần nữa, cô nói rất nhiều, còn Sở Lăng Xuyên chỉ lặng yên lắng nghe, anh hích dáng vẻ này của cô, trong sáng, hoạt bát, vui vẻ, biết nói biết cười, đây
mới thật sự là Tố Tố của anh.

Tố Tố trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn thấy nụ cười cưng chiều của anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy kích động, cô nghĩ mình đã yêu sâu đậm người đàn ông này rồi, nhưng nếu có một ngày anh không yêu cô nữa thì cô phải làm thế nào. Cô vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy không còn sức sống nữa, nụ cười trên môi nhanh chóng vụt tắt.

Từ khi nào mà cô bắt đầu học được buồn lo vô cớ như thế này rồi. Hai người ăn cơm tối ở bên ngoài, mặc dù là đi chơi nhưng vẫn có chút mệt mỏi. Về đến nhà lập tức rửa mặt nghỉ ngơi rồi nằm trên chiếc giường xa lạ.

Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên bao phủ, không khí trở nên mập mờ thì Tố Tố lại thở hổn hển hỏi: “Sở Lăng Xuyên, có thể hay không… Bạn của anh sẽ đột nhiên trở lại? Nếu như thế thì phải làm sao?” <diendan,,lqdon)

“Không biết.” Anh vừa nói vừa hôn lên những điểm nhạy cảm của cô, nhưng Tố Tố vẫn lo lắng, “Vậy anh muốn đi xem một chút hay không…. ưm… Chưa khóa cửa, ưm….”

Môi Tố Tố hoàn toàn bị anh chiếm trọn, cô đến hít thở cũng khó khăn, chỉ còn cách đáp lại nhiệt tình, theo anh trầm luân hết đợt sóng này đến đợt sóng khác mà không cách nào kiềm chế…

Sáng hôm sau, hai người cùng nhau đi xem phim rồi cùng nhau ăn cơm trưa, chiều nay Sở Lăng Xuyên lại trở về đơn vị rồi, vì vậy anh sẽ đưa Tố Tố đến trường học lái trước.

Trước khi xuống xe, Sở Lăng Xuyên đưa cho Tố Tố một phong thư, cô nghi ngờ nhận lấy, “Đây là gì? Không phải viết thư tình cho chị đây chứ?”

“Mẹ anh gửi cho em.” Sở Lăng Xuyên nói xong khiến Tố Tố hơi bất ngờ, mãi một lát sau mới phản ứng được, “À, cho em sao, viết cái gì vậy?”

“Anh không biết, em tự xem đi. Bảo bối, tạm biệt, anh đi đây.” Sở Lăng Xuyên lưu luyến ôm cổ Tố Tố, hôn nhẹ lên môi cô.

Nói là hôn nhẹ nhưng Tố Tố bị anh làm cho choáng váng cả đầu óc, đợi đến khi anh lái xe rời đi, trên môi cô vẫn còn lưu lại hơi thở của anh, cô nhịn không được cắn môi.

Cô xách túi vào bên trong. Học xong đã là hơn bốn giờ, Tố Tố trở về nhà cha mẹ cô, tiện thể báo cho họ là cô và anh không có vấn đề gì để cha mẹ yên tâm.

Cha mẹ cô khuyên không nên tranh cãi với mẹ chồng, cô gật đầu đồng ý rồi trở về phòng ngủ mở phong thư ra xem: Có mấy lời ta không biết nói trước mặt như thế nào, vì vậy không còn cách nào khác là viết bức thư này để nói chuyện với con.

Trước hết thì cho mẹ nói lời xin lỗi, chuyện này là lỗi của mẹ. Người một nhà mâu thuẫn là chuyện bình thường, nhưng nếu gặp phải mâu thuẫn mà không giải quyết thì mâu thuẫn sẽ càng ngày càng sâu.

Mẹ không nên hoài nghi con, vì vậy đã làm ra một số chuyện khiến con đau lòng, mặc dù vì Lăng Xuyên nhưng lại không tốt, vì mẹ không tôn trọng con. Nếu Lăng Xuyên tin tưởng con thì mẹ cũng tin tưởng con, Lăng Xuyên đã nói rất nhiều đúng.

Mẹ là người thân nhất của nó, mà con cũng thế, mặc kệ hai người chúng ta ai bị tổn thương, ai khổ sở thì người đau lòng nhất cũng là nó. 

Lăng Xuyên là con trai mẹ thì con chính là con gái của mẹ, môi hở răng lạnh, là mẹ không làm tốt phận trưởng bối, Tố Tố à, mẹ hy vọng người một nhà sẽ không có thù oán, chúng ta vẫn là người một nhà.

Xem xong thư, trong lòng Tố Tố ngũ vị tạp trần, cô sao dám nói một người có tuổi, mái tóc đã hoa râm, là mẹ của chồng mình rằng bà ấy sai.

Cả đêm hôm đó Tố Tố ngủ không ngon. Thứ hai đi làm trong đầu cô vẫn nghĩ về chuyện bức thư, cô có nên gọi cho Triệu Đình Phương hay không, dù sao cô và Sở Lăng Xuyên hòa thuận, mâu thuẫn cũng đã giải quyết. Huống chi mẹ anh cũng đã nhận sai, cô cũng phải phối hợp một chút.

Cô do dự, mãi đến trưa mới quyết định gọi cho bà, có một số việc vẫn cần phải nói chuyện. Trong lúc cô vừa lấy điện thoại ra thì phát hiện có cuộc điện thoại gọi đến. Gì, là số nhà mẹ chồng.

Trùng hợp như vậy, cô vội vàng nghe máy, giọng nói của Triệu Đình Phương truyền đến: “Buổi trưa có thời gian rảnh không? Mẹ đang ở trường học của con.” <diend,>,lqdon)

Tố Tố lặng người, mẹ chồng cô đến đây? Cô vội vàng nói: “Để con ra ngoài.” Nói xong Tố Tố cúp máy rồi vội vàng đi ra ngoài, cô thấy trên tay Triệu Đình Phương đang cầm một túi đồ đợi cô.

Có vẻ tâm tình bà không tệ lắm, “Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Con đang định đến gặp người.” Tố Tố lại hỏi: “Mẹ chưa ăn cơm phải không? Trước tiên tìm một nơi ngồi ăn chút gì đã nhé.” “Được.”

Tố Tố tìm một nhà hàng gần đây, dẫn Triệu Đình Phương đi vào, hai người chọn một vị trí yên tĩnh ngồi xuống, sau khi gọi món xong, Triệu Đình Phương lên tiếng trước: “Con còn gọi ta một tiếng mẹ, ta còn tưởng là giận bà già thì không gọi nữa đấy.”

Mẹ chồng cô quả thật thẳng thắn, cô cười: “Mẹ, không phải mẹ nói người một nhà thì không mang thù sao, mặc kệ xảy ra mâu thuẫn gì, mẹ vẫn là mẹ.”

Sắc mặt Triệu Đình Phương vui mừng: “Đúng rồi, người một nhà không nên mang thù, mấy lời nói của Lăng Xuyên là chính xác, nếu vì muốn tốt cho nó quả thật mẹ không nên làm như vậy.

Lăng Xuyên nói con là người vợ tốt, là cô gái tốt thì ta sẽ tin tưởng nó, chuyện đã qua, ta hy vọng con đừng để ý, đừng nhớ đến nữa. Trước kia là mẹ không tốt, không đủ tôn trọng con, hy vọng con tha thứ cho ta.”

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy.” Triệu Đình Phương khiến Tố Tố khó xử, “Thật ra thì con cũng có lỗi, không nói rõ với mẹ, con đã làm không tốt bổn phận của mình, mẹ đừng để trong lòng, xin mẹ tha thứ cho sự tùy hứng của con.”

Triệu Đình Phương đã được như ý, hai người vừa trò chuyện vừa ăn hết sức hài hòa. Hai người còn chủ động gắp thức ăn cho nhau, không khí hòa thuận này chẳng ai nghĩ là ẹm chồng con dâu vừa mới xung đột.

“Mẹ cảm thấy thật xấu hổ, đổi khóa là mẹ không đúng, nhưng con lại không oán trách mẹ, lại còn xin lỗi ta, tối thiểu mẹ nhìn ra được, con làm chuyện này là vì Lăng Xuyên.”

Tố Tố không kịp phản ứng, cô nghi ngờ nhìn về phía Triệu Đình Phương, “Gì ạ? Con nhận lỗi trước?” Triệu Đình Phương nhìn vẻ mặt này của Tố Tố, chân mày nhíu lại: 

“Không phải con viết thư cho mẹ nhận lỗi sao?” “Con viết thư?” Lúc nào thì cô làm chuyện này? Tuyệt đối không có, “Mẹ, là mẹ viết nói xin lỗi con, mẹ bảo là mẹ sai trước, nói một nhà không nên mang thù. Con có lỗi gì mà viết?”

Sắc mặt Triệu Đình Phương không tốt, bà có chút kích động, “Cái gì? Ta viết thư xin lỗi con? Con đem phòng cho thuê, lại còn giận dỗi đi thuê phòng ở, đây chính là lỗi của con, giờ viết xong lại không thừa nhận là sao?”

“Rõ ràng là mẹ viết, con không có nói lung tung.” Tố Tố lấy phong thư từ trong túi xách ra, đặt lên bàn, “Mẹ nhìn xem, đây không phải là mẹ viết cho con sao?”

Triệu Đình Phương cầm lên xem, đúng là chữ của bà, nhưng bà đâu có viết, muốn trưởng bối như bà cúi đầu là quá mất mặt, làm sao có thể! Cô vội vang lấy phong thư mà mình nhận được để lên bàn, gõ tay,

“Đây không phải con viết thì là ai, đến giờ lại không chịu thừa nhận?” Tố Tố vội vàng cầm lên xem, trời ạ, căn bản không phải cô viết mà, “Con không viết, đây không phải do con viết.” 

Triệu Đình Phương đặt “ba” một tiếng đặt chiếc đũa trên bàn, gương mặt đen lại, bầu không khí hài hòa biến mất trong nháy mắt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện