Editor: Uyên Uyên
“Vợ, anh nhớ em, khi nào thì em đến thăm anh?” Sở Lăng Xuyên làm nũng với Tố Tố đã thành thói quen, bình thường anh được mệnh danh là Diêm Vương mặt lạnh, nếu để những cấp dưới của anh thấy được bộ dạng này có lẽ sẽ trực tiếp ngã sùi bọt mép không dậy nổi mất.
Tố Tố cũng cảm thấy buồn nôn, cô cười nói: “Ba bị thương, em phải chăm sóc với mẹ, anh chịu thiệt một chút nha, cuối tuần này anh không phải trở về, ngoan!”
“Được, anh nghe em, anh có việc phải ra ngoài rồi, anh cúp máy trước.” Nói xong thì hai người cứ để điện thoại như vậy, anh chờ cô cúp trước, cô cũng chờ anh, “Bảo bối, nếu không thì hôn một cái.”
Trong điện thoại lập tức truyền đến hai tiếng “Chụt chụt”, Tố Tố đỏ mặt, “Được rồi, em nhận được rồi, anh mau đi đi.”
“Vợ, cái này không công bằng, em thì sao?” Sở Lăng Xuyên không vui khiến Tố Tố bật cười, “Được rồi, đừng làm rộn, chờ anh về nhà em sẽ bù đắp, bây giờ cho nợ, được không?” ;die.ndan,lqdon/
Sau khi cúp điện thoại, Sở Lăng Xuyên phải đi ra ngoài đơn vị, khi anh lái xe đến khúc cua thì đột nhiên lao ra một bóng người khiến anh phải phanh gấp lại.
Mẹ nó! Thiếu chút nữa đã đụng trúng người, anh có chút nổi giận, người nào đi đường không có mắt như vậy, còn dám cản xe của anh, anh cau mày nhìn, là cô ta, Tô Tuệ Vân, cô ta đến đây làm cái gì?
Anh không có xuống xe, nhớ đến lần trước anh tốt bụng giúp cô ta, vậy mà cô ta còn gây chuyện trước mặt Tố Tố, anh suy nghĩ một chút, người phụ nữ này đến đây khẳng định không có chuyện gì tốt.
Tô Tuệ Vân tiến lại cửa kính xe nhìn anh: “Lăng Xuyên, tớ đang chờ cậu.”
Chân mày Sở Lăng Xuyên giãn ra, sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói lạnh nhạt: “Có chuyện gì sao?”
Tô Tuệ Vân cười, nhẹ nhàng nói: “Tớ nói này đồng chí thủ trưởng, cậu cứ nói chuyện với tớ như vậy sao, hơi mất lịch sự rồi đấy, nếu cậu không xuống xe thì để tớ lên.”
“Tôi còn có việc.” Sở Lăng Xuyên nói xong lái xe định đi, ai ngờ cô ta lại túm cửa kính xe, “Cậu đi đâu vậy, cho tớ đi nhờ một đoạn, trời nóng như vậy cậu không định để tớ chờ xe ở đây chứ?”
Sở Lăng Xuyên lại nhíu mày, Tố Tố nói rất đúng, anh cho cô ta cơ hội đến gần là lỗi của anh, “Vợ tôi mỗi lần đi đều tự mình bắt xe, cô cũng không thể được đối xử tốt hơn so với vợ của tôi được, mau buông ra, nếu không tôi gọi người đưa cô đi.”
Tô Tuệ Vân không chịu nổi việc Sở Lăng Xuyên tuyệt tình như vậy, buông lỏng ra. Sở Lăng Xuyên lập tức đạp ga phóng đi, gương mặt Tô Tuệ Vân nổi giận, Sở Lăng Xuyên, anh điên rồi.
Thời gian bận bịu qua đi, lại một tuần mới nữa đến, Sở Lăng Xuyên vẫn liên tục gọi điện cho cô, mẹ chồng vẫn hằng ngày đưa cơm, rất nhanh lại đến thứ sáu.
Có lẽ cuối tuần này Sở Lăng Xuyên sẽ trở về, đã nửa tháng không gặp, cô rất nhớ anh, buổi trưa không nhịn được gọi điện thoại cho anh hỏi thăm xem mấy giờ anh về.
Cô rất khẩn trương, rất sợ chỉ cần mình hỏi anh sẽ nói không về được, tuy nhiên anh đã chắc chắn rằng sẽ đón cô lúc tan sở, Tố Tố lúc này mới vui vẻ.
Hai người trò chuyện thêm vài câu nữa rồi cúp máy, buổi chiều Sở Lăng Xuyên sắp xếp tất cả công việc rồi mới trở về nhà, nhưng trên đường về lại bị Tô Tuệ Vân chặn xe lần nữa, anh thật sự nổi giận.
Sở Lăng Xuyên xuống xe, đi đến trước mặt Tô Tuệ Vân như hung thần hét lên: “Cô có bệnh hả, không muốn sống nữa phải không, đi bộ ở đây làm cái quái gì hả?”
Dường như Tô Tuệ Vân không quan tâm chút nào đến thái độ của anh, bình tĩnh nói: “Cậu đang lo lắng cho tớ sao? Cảm ơn, tớ đến tìm cậu dĩ nhiên là để nói chuyện.”
“Tôi với cô hình như không có gì để nói.” Sở Lăng Xuyên xoay người lên xe, thế nhưng Tô Tuệ Vân đi về bên kia mở cửa, “Lăng Xuyên, ở cổng đơn vị như vậy hơi khó coi, chúng ta đi tìm một nơi khác nói chuyện.”
Sở Lăng Xuyên nhìn cô ta một cái rồi cho xe chạy thẳng, ngay cả chiếc xe chạy cũng mang theo sự tức giận của anh, đoạn đường này không có người nào, cho nên anh lái thật nhanh, còn Tô Tuệ Vân thắt chặt dây an toàn, hình như bị dọa sợ.
Không bao lâu sau xe trở lại thành phố, Sở Lăng Xuyên dừng xe bên lề đường, không có ý định xuống, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì, nói đi.”
Đoạn đường này Tô Tuệ Vân cảm giác như mình được chết đi sống lại, cô ta hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn anh rồi hỏi, “Cậu không muốn nhìn thấy tớ như vậy sao?”
Sở Lăng Xuyên còn phải trở về đón Tố Tố, đâu rảnh thời gian mà nói chuyện với cô ta, “Có chuyện gì thì nói?”
Anh hy vọng ngày hôm nay nói cho rõ ràng, dứt khoát để về sau cô ta đừng xuất hiện quấy rầy cuộc sống của mình, quan trọng là không khiến Tố Tố mất hứng.;die.ndan,,lqdon/
Tô Tuệ Vân thở phì phò nhìn anh, do dự một chút hỏi: “Tớ muốn biết tại sao năm đó cậu không đi gặp tớ, để cho tớ khờ dại chờ đợi lâu như vậy.”
“Cho tôi một cái lý do tôi phải đi?” Sở Lăng Xuyên không có sở trường để nói những chuyện phức tạp này, chuyện năm đó anh vẫn còn trẻ, vẫn còn chưa biết gì nên cũng không hề để trong lòng.
Sắc mặt của Tô Tuệ Vân lại bị câu hỏi của Sở Lăng Xuyên làm cho trắng bệch, thậm chí không biết phải tiếp lời anh ra sao, một lúc sau mới thốt nên lời: “Được, vậy tớ đổi lại câu hỏi. Cậu có từng thích tớ chưa?”
Sở Lăng Xuyên không chút nào do dự, có thể nói là vô tình, dứt khoát trả lời: “Không có.”
“Làm sao cậu có thể vô tình như vậy?” Tô Tuệ Vân hoàn toàn bị đả kích, cả người tức giận, đau lòng đến phát khóc, “Cậu có biết tớ thích cậu bao nhiêu năm, cậu có biết hay không?”
Chân mày Sở Lăng Xuyên cau lại, “Tô Tuệ Vân, chúng ta là bạn học, quá khứ cũng vậy, tương lai cũng vậy. Tôi đã kết hôn, ngoại trừ vợ, người phụ nữ khác đều không có ý nghĩa.
Cô là một cô gái tốt, nên theo đuổi hạnh phúc của mình, nhưng người đó không phải là tôi, cho nên không cần lãng phí thời gian của nhau nữa.”
Tô Tuệ Vân có chút kích động, “Tại sao cô ta lại được, cô ta có cái gì? Gia thế thì không có, trừ xinh đẹp ra thì còn cái gì tốt? Cô ta yêu cậu ư, chỉ có
tớ mới thực sự yêu cậu, hai người chúng ta mới thực sự xứng đôi, khi sự nghiệp của cậu đi lên tớ mới có thể trợ giúp được cậu, giúp cậu thăng tiến…”
“Đủ rồi! Tô Tuệ Vân! Xuống xe! Nếu không tôi sẽ ném cô xuống!”
Sở Lăng Xuyên lạnh lùng nói xong, Tô Tuệ Vân không xuống xe, ngược lại ôm chặt lấy anh sụt sùi khóc, “Tớ thử quên cậu, nhưng khi gặp lại mới biết trừ cậu ra tớ sẽ không yêu người khác, chỉ có cậu mới khiến tớ động lòng…”
“Tôi không có cách nào cho cô bất kì thứ gì.” Sở Lăng Xuyên nói xong đẩy cô ta ra, xuống xe mở cửa, giúp cô ta tháo dây an toàn, kéo cô ta xuống.
Khi anh đang muốn lên xe thì Tô Tuệ Vân ngăn lại ở cửa, đôi mắt Sở Lăng Xuyên thâm trầm, ẩn chứa tức giận, dứt khoát lên xe, trực tiếp đi đến bên cạnh một chiếc xe gần đó.
Sắc mặt Tô Tuệ Vân trắng bệch đuôi theo sau, Sở Lăng Xuyên đứng trước cửa kính xe gõ vài cái, người đàn ông ngồi bên trong sợ đến mức không dám mở cửa sổ.
Sở Lăng Xuyên quay đầu lại nhìn Tô Tuệ Vân một chút liền hiểu ra, anh nắm tay thành quyền, đập mạnh lên cửa kính xe, lớp thủy tinh bể ra, người bên trong bị dọa sợ, hét lên: “Anh làm gì vậy?”
Sở Lăng Xuyên khom người nhìn vào trong, thấy trong tay người đàn ông đang cầm một chiếc điện thoại thì đoạt lấy, lạnh lùng hỏi: “Anh theo dõi tôi?”
Giờ phút này khuôn mặt của Sở Lăng Xuyên hết sức dọa người, người đàn ông kia sợ tuy nhiên lại ngại mất mặt, “Trả lại điện thoại di động cho tôi, tôi sẽ kiện anh… anh phá hoại tài sản!”
Sở Lăng Xuyên mở di động ra nhìn, bên trong có ảnh anh đi cùng với Tô Tuệ Vân, con có một tin nhắn chưa kịp gửi, số điện thoại người nhận lại là Tố Tố, nội dung tin nhắn là anh ở cùng một chỗ với Tô Tuệ Vân, bảo Tố Tố đến để chứng kiến.
Vừa nhìn thấy tin nhắn này, Sở Lăng Xuyên tím mặt, đây rõ ràng là cố tình nhằm hại anh, chia rẽ tình cảm vợ chồng anh. Mẹ nó, anh quay lại nhìn chằm chằm vào Tô Tuệ Vân, rồi lại nhìn sang người đàn ông kia, anh đấm thêm một cái vào thân xe, chỗ đó lập tức hõm xuống: “Muốn hại ông đây, ông đây lại sợ các người!”
Anh vứt điện thoại xuống đất rồi giẫm cho tan nát, rồi nhìn vào Tô Tuệ Vân gằn từng chữ: “Tô Tuệ Vân, tôi đối với cô chưa thể nói tới thích, nhưng cũng không phải là ghét bỏ, nhưng bây giờ tôi phải cảnh cáo cô, nếu còn chơi lại trò này thì đừng trách tôi không khách khí.
Sở Lăng Xuyên vửa dứt lời, xoay người lên xe chuẩn bị đi, nhưng lúc này anh lại nhận được điện thoại đơn vị có việc, anh vốn tức giận vì chuyện của Tô Tuệ Vân, sau nghe tình huống mà phó đoàn trưởng nói xong sắc mặt lại càng nặng nề, “Cái gì? Biết rồi, tôi lập tức trở lại.”
Anh cúp điện thoại để vào bên cạnh chỗ ngồi thì lại có một cuộc gọi đến, là Tố Tố, vừa nghe máy, không đợi Tố Tố nói chuyện anh đã nói thẳng: “Bảo bối, trong đơn vị xảy ra chút chuyện, bây giờ anh đang quay trở lại, em ở nhà phải ngoan, khi nào rảnh anh sẽ trở về.”
Tố Tố định nói điều gì đó nhưng Sở Lăng Xuyên đã vội vàng cúp máy, nghe giọng anh có vẻ rất gấp, đoán chừng anh đang trở về thì bị gọi lại, cô định gọi lại lần nữa nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, vì an toàn của anh.
Chỉ là cô vẫn không nhịn được mà nhíu mày, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng, thậm chí có chút đau lòng và tức giận, cô vậy mà ghen với công việc của anh.
Nửa tháng không gặp nhau, cô vốn nghĩ lần này sẽ gặp được, ai biết lại thay đổi giữa chừng, lần này lại phải chờ một tuần nữa mới thấy nhau.
Thất vọng, buồn bực, khó chịu, bất đắc dĩ, tức giận, trong lòng oán thầm anh bại hoại, nói chuyện không tính toán gì hết, coi công việc còn quan trọng hơn cô, lừa dối cô, cô oán trách xong lại suy nghĩ thông suốt.
Anh khẳng định cũng muốn về nhà, nhất định cũng muốn gặp cô và người thân, đây là thân bất do kỉ, cô phải hiểu anh, không thể giận anh.
Được rồi, không tức giận, cô hít một hơi thật sâu, vỗ mặt mình cho tưởi tỉnh trở lại, không buồn bực, không tức giận, không khó chịu, không thất vọng nữa.
Mặc dù đã cô cố gắng tự an ủi mình, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, thứ bảy gọi điện thoại không ai nghe máy, không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ rất nghiêm trọng.
Cô định đi thăm anh, nhưng nghĩ đến công việc bận rộn của anh nên lại thôi, cô đến chỉ khiến anh thêm phiền, thêm phân tâm mà thôi. Cô sẽ không quấy rầy anh, anh hết bận rồi thì sẽ tự gọi điện thoại.
Cuối tuần kinh nguyệt của cô đến, nhưng chỉ rất ít, kì lạ. Tố Tố lo lắng trong lòng, đây có phải là kinh nguyệt đến không vậy? Chẳng lẽ là… A, trong lòng cô trầm xuống, cô nhớ lại tình hình lần đầu tiên mình mang thai.
Chẳng lẽ cô mang thai? Nhưng thân thể cô đâu có phản ứng gì. Tố Tố bồn chồn không yên, nếu như cô thật sự mang thai, thì đây không phải kinh nguyệt mà là… Cô không dám nhớ lại, chỉ cần nghĩ đến lại lạnh cả người.
Bây giờ ba cô đang bị thương, mẹ cô lại lo lắng vất vả, cô cũng không dám nói cho mọi người biết, chỉ báo cho họ là ra ngoài đi đâu đó cho đỡ buồn rồi bắt xe thẳng đến bệnh viện, đây không phải là triệu chứng tốt, cô tình nguyện là kinh nguyệt đến.