Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc
Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên đè ở phía dưới, tư thế mập mờ, nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt, trong lúc anh hôn quên cả trời đất thì “Bốp”, anh bị Tố Tố tát một cái, không nặng cũng không nhẹ, nhưng vì đêm tối yên tĩnh nên nghe vang dội khác thường.
Sở Lăng Xuyên khựng lại, thời khắc tình thơ ý họa lãng mạn như vậy, cô lại… Anh tóm lấy tay cô, hung hăng quát, “An Nhược Tố, em làm cái gì đấy hả, thật biết phá hủy bầu không khí!”
“Có con muỗi.” Tố Tố lí nhí nói, cố rút tay ra, ngay cả trong bóng tối cũng có thể thấy sắc mặt âm trầm của anh, cô giải thích rất nghiêm túc: “Có con muỗi thật mà.”
“Vậy thì tiếp tục.” Sở Lăng Xuyên nói xong lại định hôn tiếp, Tố Tố sốt ruột nói: “Sở Lăng Xuyên em nhắc nhở anh, em vừa mới khỏe lại, không thích hợp vận động.”
Tay Sở Lăng Xuyên vuốt ve mặt cô, cúi đầu hôn từng nhát lên môi cô, vừa hôn vừa nói: “Sao anh lại không có tình người như thế được, anh có nói muốn cùng em vận động sao?”
“Vậy anh đè lên người em làm gì? Chơi vui lắm hả?” Tố Tố trừng mắt nhìn anh trong bóng tối, cố đẩy anh ra nhưng không xi nhê gì, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, khiến cô không thể động đậy được. "Đtttrúc_diendan...leqdon"
“Vậy em đè anh đi.” Sở Lăng Xuyên ôm cô lật người, anh nằm dưới, cô ở trên, cô tức tối đấm một cái lên ngực anh, “Anh có thể đừng không đứng đắn như vậy được không hả?”
Sở Lăng Xuyên dựa vào cảm giác tìm được môi Tố Tố hôn một cái, “Chồng em đặc biệt dẫn em đi xem mưa sao băng, em cũng nên bày tỏ thành ý một chút, ít nhất phải cho anh một phần thưởng chứ?”
Tố Tố cúi đầu, không chút lưu tình cắn vào vai anh một cái, Sở Lăng Xuyên bị đau kêu một tiếng, Tố Tố ngẩng đầu, không vui nói: “Đây là phần thưởng dành cho ann đấy.”
“Em lợi hại, ngủ.” Sở Lăng Xuyên nói xong đặt cô xuống, hai người nằm yên lặng một hồi lâu, Tố Tố vẫn không ngủ được, đá anh một cái, “Chúng ta về nhà đi, ở đây em không ngủ được.”
“Được, anh nghe vợ.” Sở Lăng xuyên nói xong liền bảo Tố Tố lên xe trước, còn anh thu dọn đồ đạc, tốc độ khỏi phải nói, chưa đến mấy phút đã thu dọn xong, đặt đồ vào cốp xe rồi lái xe về nhà.
Tố Tố ngủ một mạch đến hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau, khi tỉnh lại đã không thấy Sở Lăng Xuyên bên cạnh, chỉ nghe tiếng anh nói chuyện điện thoại. Cô mơ màng một lúc lâu mới tỉnh hẳn, không nhớ rõ lmf sao mình về nhà được, cũng không nhớ tại sao quần áo của mình đều bị cởi hết, tóm lại, chắc chắn là Sở lăng Xuyên làm.
Lúc này Sở lăng Xuyên nghe điện thoại xong đi vào, gương mặt anh tuấn nở nụ cười, ngồi xuống bên giường, cúi đầu cho cô một cái hôn, “Cục cưng, hôm qua vui không?”
“Vâng, hoàn hảo.” Tố Tố khẩu thị tâm phi nói, thật ra thì cô rất vui, gần gũi với thiên nhiên khiến cô cảm thấy rất thoải mái, hôm nay giống như vẫn còn đắm chìm trong phong cảnh đẹp đẽ và tâm tình vui mừng ngày hôm qua.
Sở Lăng Xuyên vuốt ve bàn tay Tố Tố, rồi lại đưa lên má cọ cọ, “Vĩ Khôn gọi điện thoại, muốn mọi người tụ họp một bữa, Tiểu Nhiên và Hàm Hàm cũng đi, hỏi em có muốn tham gia hay không.”
Tố Tố phản ứng lại, nghi ngờ lời nói của anh, “Tiểu Nhiên và Hàm Hàm cũng đi? Sao họ không gọi điện nói cho em biết?”
“Họ có gọi cho em, nhưng anh thấy em đang ngủ ngon nên không gọi em dậy. Nào, xuống giường, đi ăn sáng trước đã.”
Sở Lăng Xuyên nói xong liền đỡ Tố Tố lên.
Tố Tố chỉ đành phải xuống giường, đi đánh răng rửa mặt rồi mới gọi cho Hàm Hàm và Tiểu Nhiên, xác nhận lời Sở Lăng Xuyên nói là thật, thôi được, vậy thì tụ họp, náo nhiệt một chút cũng tốt.
Đồ ăn sáng Sở Lăng Xuyên đã nấu xong, hai người ăn một chút rồi mới đi ra ngoài, đến chỗ hẹn, khi bọn họ vào phòng bao đã thấy mọi người đều đến đông đủ cả rồi, hai người bọn họ là trễ nhất.
Lâu quá không gặp, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, bụng Tiểu Nhiên đã lớn hơn trước nhiều, ba người phụ nữ ngồi chung, để cho ba người đàn ông ngồi đối diện, mặc dù hôm nay là cùng nhau tụ họp, nhưng bọn họ vẫn là đối tượng bị tẩy chay như cũ.
Ba người phụ nữ đang tán gẫu đề tài của mình, Tiểu Nhiên đứng lên đi toilet, nhưng thấy toilet trong phòng không được vệ sinh cho lắm, nên quyết định đi toilet bên ngoài.
Tố Tố và Hàm Hàm cũng đi, ba người phụ nữ bỏ đi tập thể, một là để hộ tống Tiểu Nhiên, hai là muốn nói chuyện riêng, hỏi thăm tình hình gần đây của nhau một chút.
Nói đi nói lại, ba người đều không được như ý. Hàm Hàm với La Vĩ Khôn không có kết quả nhưng vẫn còn dây dưa chưa dứt, cô muốn có cuộc sống mới của mình, nhưng La Vĩ Khôn lại không chịu buông tay.
Còn Tiểu Nhiên thì một chút lòng tin đối với Thiệu Minh Thành cũng không có, cho nên anh nói muốn cưới, cô cũng không tin anh thật lòng, huống chi… Cô cũng không phải là duy nhất, nên cô sẽ không trở về bên anh, đứa bé là của cô, còn Thiệu Minh thành, anh ta có thể có người con gái khác.
Vốn là người hạnh phúc nhất, nhưng bây giờ Tố Tố lại đang đếm ngược thời gian ly hôn, chưa đến 10 ngày nữa, cô và Sở Lăng Xuyên sẽ kí vào đơn li hôn, sau đó làm thủ tục, người thân yêu nhất sẽ biến thành người qua đường, không liên quan gì nhau nữa.
Ba người nói xong đều thở dài môt hơi, đều chọc phải “lưu manh” không nên chọc, thở dài đến toilet.
Trong phòng bao, ba người đàn ông cũng đang trò chuyện về đề tài của mình, hàn huyên mấy câu, Thiệu Minh Thành hỏi Sở Lăng Xuyên: “Anh Xuyên, anh với chị dâu sao rồi, nhìn hai người như vậy chắc là làm lành rồi hả?”
Sở Lăng Xuyên ngậm điếu thuốc trong miệng, hít một hơi, kẹp điếu thuốc vào ngón tay, nhả ra một ngụm khói rồi mới nói: “Ngoài miệng thì không nói đến chuyện li hôn, chung sống cũng coi như hài hòa.”
La Vĩ KHôn bội phục sâu sắc nói: “Anh, em thấy kế hoãn binh này của anh thật cao minh, nếu lúc ấy đang trong lúc bực bội mà gật đầu một cái thì hôn nhân này coi như xong, bây giờ cũng bớt giận rồi, anh hãy nói vài lời hữu ích, chắc chắn không sao.”
Thiệu Minh Thành không nhịn được nhắc nhở anh, “Bây giờ thì nhìn như không sao, ngộ nhỡ, em nói là ngộ nhỡ, kì nghỉ phép của anh kết thúc, người ta ly hôn với anh, anh cũng đồng ý à?”
Sở Lăng Xuyên dập tắt điếu thuốc, liếc mắt nhìn Thiệu Minh Thành, “Anh đồng ý rồi, còn phải lãnh đạo phê chuẩn mới được.”
Thiệu Minh Thành không nhịn được trêu: “Anh được đấy, đủ ranh mãnh, vì nàng dâu này mà bất chấp mọi giá.”
Đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, ba người lập tức ngậm miệng, quay đầu nhìn lại, thấy người đến là Tố Tố thì không khỏi sửng sốt.
Nhất là Sở Lăng Xuyên, sau khi thấy Tố Tố thì không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhìn sắc mặt cô đã biết có chuyện chẳng lành, chột dạ nói: “Bảo bối, sao em trở về nhanh vậy?”
Tố Tố tiến lên, vung túi đập vào bả vai anh, tức giận gầm nhẹ: “Sở Lăng Xuyên, cái tên khốn kiếp này, còn hai người các cậu Thiệu Minh Thành, La Vĩ Khôn, các người nhớ kỹ cho tôi.” Nói xong quay người bỏ đi, Sở Lăng Xuyên chỉ đành vội vàng đuổi theo.
La Vĩ hôn và Thiệu Minh Thành thấy trận chiến này, đưa mắt nhìn nhau, làm hỏng chuyện lớn rồi, xem ra lời bọn họ nói đều bị Tố Tố nghe được, phen này Sở Lăng Xuyên thảm rồi.
Quả thật, Sở Lăng Xuyên rất thảm, nhưng Tố Tố còn thảm hơn.
Tố Tố giận dữ cắm đầu đi rất nhanh nên không chú ý, làm quay giày xăng đan bị tuột ra, cô khom người cài lại, làn váy dài chấm xuống đất.
Sở Lăng Xuyên vội vã đuổi theo, giậm một cước lên váy, đúng lúc Tố Tố cài xong quai giày, đứng thẳng lên, lại nghe
“xoẹt” một tiếng, cô quayy đầu lại nhìn, ngu người.
Làn váy bị Sở Lăng Xuyên giẫm dưới chân, rách nát te tua, mà cái mông của mình… lộ ra hơn nửa.
Mặt Tố Tố đỏ lựng, sau đó trắng bệch, tiếp theo là nổi giận, Sở Lăng Xuyên vội vàng rút chân, nhanh tay nhặt miếng váy lên, gương mặt hoảng hốt chột dạ, sao mình càng chữa càng cháy thế này.
Lúc này Tố Tố cũng không thèm quan tâm có người lạ hay không, chạy đến ven đường ngồi sụp xuống, khóc điên cuồng, xấu hổ chết mất, mất hết cả mặt mũi rồi.
“Bảo bối!” Sở Lăng Xuyên sải bước đến bên cạnh, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy về phía trong, ôm lấy thật chặt, “Vợ đừng giận, anh không cố ý đâu mà.”
“Anh… anh cố ý, buông em ra, tên lừa đảo, gian trá!” Tố Tố cầm túi đập lên người anh, còn tức giận đá vào chân anh, dám làm cô mất mặt trên đường cái như vậy.
Mặc cho Tố Tố tay đấm chân đá, Sở Lăng Xuyên quyết không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn, vội vàng dụ dỗ: “Được rồi bảo bối, đừng giận mà, có gì về nhà nói.”
Nói xong, không để ý sự phản kháng của cô, ôm cô đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe, nhét cô vào trong, anh cũng vội chui vào, nổ máy chạy xe về nhà.
Tố Tố đang suy nghĩ chuyện anh lừa cô, lại ngẫm lại bộ dạng xấu hổ của mình lúc nãy, thật mất mặt, nghĩ đến đó cô liền khóc rống lên, gào khan không có nước mắt, vừa giận vừa hờn, một trận quyền cước đấm đá rơi lên người Sở Lăng Xuyên.
“Bảo bối, đừng khóc nữa, về nhà cho em đánh thoải mái, bây giờ anh đang lái xe, vợ đừng giận nữa mà.” Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dáng nổi đóa của TỐ Tố cũng không khỏi căng thẳng sốt ruột, lúc khảo hạch quân sự còn không có căng thẳng như vậy.
Về đến nhà, Tố Tố vứt giày qua một bên, thay dép, thở phì phò đi vào phòng ngủ, Sở Lăng Xuyên vội vàng đi theo, lúc đến cửa phòng ngủ, Tố Tố lại xoay người lại, chỉ vào anh, gầm lên: “Sở Lăng Xuyên, anh đừng có tới đây.”
Sở Lăng xuyên dừng bước, trong đôi mắt đen láy đều ẩn nhẫn phiền não và khổ sở, anh trầm mặc không nói lời nào, một dự cảm xấu luẩn quẩn trong tim anh, không cách nào xua đi được.
Tố Tố thật sự tức giận, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, thân thể giận đến phát run, “Sở Lăng Xuyên, anh không thấy mình rất quá đáng sao, anh nói hết kỳ nghỉ phép anh sẽ ly hôn, anh muốn sống với tôi thật tốt trong 20 ngày này, tôi nghe theo anh, nhưng…
Thì ra là, thì ra là kế hoãn binh của anh, anh đồng ý ly hôn chẳng qua là để lừa gạt tôi, bởi vì đơn ly hôn của chúng ta còn phải chờ cấp trên của anh phê chuẩn.
Lừa gạt tôi như vậy rất vui phải không, ban đầu là mẹ anh, dùng bộ dáng quan tâm, yêu mến tôi mà xuất hiện, hại tôi mất đi đứa bé, bây giờ thì đến lượt anh dụng một bụng đầy tâm cơ gạt tôi, coi tôi như đứa ngốc mà chơi đùa, anh căn bản không muốn ly hôn đúng không, đồng ý ly hôn với tôi chẳng qua là kế hoãn binh có đúng không?
Tố Tố đã giận đến mức lời nói cũng không mạch lạc, chỉ biết lặp lại những lời như vậy.
“Phải!” Cuối cùng Sở Lăng Xuyên không nhịn được nữa phải rống to lên, cặp mắt đỏ ửng, siết chặt hai nắm tay, “Anh không muốn ly hôn, cũng không muốn mất em, anh chỉ nghĩ đến việc em sẽ rời bỏ anh… lòng anh đau như bị người ta khoét một miếng thịt, anh hiểu rõ nỗi khổ của em, anh biết anh nợ em, nhưng anh cũng rất đau lòng em biết không?
29 tuổi anh mới biết anh có thể yêu một người con gái đến như vậy, 30 tuổi anh mới biết, vì một người phụ nữ rời khỏi anh mà có thể khiến anh đau lòng đến thế.
Đối mặt với cái chết anh chưa bao giờ sợ hãi, đối mặt với kẻ địch anh cũng chưa từng sợ qua, nhưng đối mặt với em, anh sợ rồi, sợ em rời bỏ anh, sợ em mở miệng là nói ly hôn với anh, anh rất sợ mất em.
Anh mất đi đứa bé còn chưa đủ, em còn muốn anh mất đi người phụ nữ anh yêu nhất sao, em muốn anh chết đúng không? Anh không bỏ được em, muốn níu giữ em lại, cứu vãn hôn nhân của chúng ta, anh có lỗi sao?”
Sở Lăng Xuyên gào xong, đá một cước lên giường rầm một tiếng, nóng nảy mà khổ sở quay người bước đi, được hai bước lại quay đầy nhìn về Tố Tố, thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, cuối cùng vẫn xoay người bước ra ngoài.
Tố Tố cứng đờ đứng yên tại chỗ, đầu tiên là cô bị anh hù sợ, tiếp theo là bởi vì những lời này của anh mà đau lòng, nước mắt từng viên từng viên lăn xuống, một lát sau nghe tiếng đóng cửa, anh đi rồi.
Sở Lăng Xuyên lái xe ra khỏi chung cư, ngực phập phồng không yên, anh không chú ý đến có một chiếc xe dừng ở cửa tiểu khu đang lặng lẽ đi theo, người trong xe là Tô Tuệ Vân. "Đtttrúc_diễndan...leeqydon"
Sau khi Sở Lăng Xuyên rời đi, Tố Tố ổn định lại cảm xúc của mình, đi tắm, thay quần áo, nhưng vẫn tâm phiền ý loạn như trước, cái váy rách kia bị cô nhét vào trong thùng rác.
Xem ti vi, phiền lòng, đọc sách, phiền lòng, ngủ, phiền lòng, không ngủ được, lại ngồi dậy trên ghế salon nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức trên vách tường, thời gian trôi qua hơn một canh giờ, anh ấy giận đùng đùng bỏ đi đâu vậy, sẽ không có chuyện gì chứ?
Không kìm được lại phiền lòng, gãi gãi đầu, ảo não gầm nhẹ một tiếng, Tố Tố đành đi hóng gió, quét dọn vệ sinh nhà cửa, gần đây có anh ở nhà, cô gần như không làm gì cả, sinh ra làm biếng rồi.
Quét dọn phòng trong phòng ngoài một lượt, ga giường vỏ chăn, cái gì cần giặt đều đem đi giặt hết, làm xong cũng đến khoảng bốn giờ chiều, cô không có ăn cơm trưa, bây giờ bụng đói kêu ục ục.
Mà anh vẫn chưa về, nhìn điện thoại trên bàn, cô đang suy nghĩ xem có nên gọi cho anh hay không, lại nghĩ nghĩ, rõ ràng là lỗi của anh, là anh nổi giận, sao cô lại phải cúi đầu trước, kiên quyết không gọi.
Cô đi vào nhà bếp nấu cho mình một bát mì ăn tạm, anh không về, bụng cô bị liên lụy rồi. Cô lên giường nằm nghỉ, tâm phiền ý loạn, suy nghĩ lung tung, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Cô ngủ thẳng giấc tới 10 giờ đêm, đột nhiên tỉnh lại, cô mờ mịt nhìn một mảnh đen thui trước mắt, sững sờ, trời đã tối rồi sao, cô mở đèn, nhìn thấy 10 giờ tối, mà vị trí bên người cô trống không.
Lòng chợt chùng xuống, anh chưa bao giờ giận dỗi với cô mà không về nhà qua đêm, nhớ lại bóng dáng tức giận đùng đùng bỏ đi của anh, Tố Tố hơi bận tâm, cầm điện thoại ở đầu giường lên, do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho anh.