Editor: Uyên Xưn
Tố Tố về đến nhà bắt gặp đồng chí Lý Nguyệt Hương đang ngồi trên ghế sofa, cặp mắt kia nhìn chằm chằm cô, khiến cô chột dạ giống như mình là kẻ trộm vậy.
“Làm gì mà lấm lét vậy?” Lý Nguyệt Hương cố nén cười, nghiêm mặt đánh giá Tố Tố.
Tố Tố ưỡn thẳng lưng, cố làm ra vẻ trấn định nói: “Con lấm lét hồi nào, mẹ cho răng con là kẻ trộm à, có ai nói con gái mình như vậy không?”
Lý Nguyệt Hương bày ra bộ dáng lạnh lùng hỏi cô: “Tối hôm qua chơi bời lêu lổng ở đâu mà cả đêm không về ngủ, không về cũng không thèm gọi điện thoại.”
“Con nào có, đêm không về ngủ là vì, là vì….” Tố Tố nửa ngày cũng không nói ra được kết quả, Lý Nguyệt Hương nói hộ:
“Được rồi, chớ giả bộ, hôm qua ở cùng một chỗ với Lăng Xuyên phải không, ngày hôm qua gọi điện cho con là nó nhận, nói con đi cùng với nó rồi, lại đây, nói chuyện với mẹ một chút, chuyện của hai đứa tiến triển sao rồi?”
Tố Tố đỏ mặt, nhớ lại buổi sáng không thuần khiết, mặt đỏ càng lợi hại hơn, trái tim nhảy loạn trong lồng ngực.
Cô không nhịn được oán thầm, sao anh có thể nhận điện thoại hộ cô chứ, quá đáng, quá đáng, bây giờ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, “Sao là sao, mẹ nói cái gì đó, con… con đi tắm, không để ý đến mẹ nữa.”
Cô chạy vào phòng ngủ trối chết, ai biết Lý Nguyệt Hương đi vào kiên trì truy hỏi kĩ sự việc, “Đứa bé này, rốt cuộc là sao, mau nói đi.”
Lý Nguyệt Hương tỏ ra hung hãn, lôi Tố Tố ra, tỏ rõ nếu không có được đáp án sẽ không từ bỏ, Tố Tố đương nhiên hiểu rõ mẹ mình, cô cầm quần áo ảo não: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, thật sự không có chuyện gì, hôm qua gặp để nói chuyện ly hôn, không cẩn thận uống nhiều quá, con ở nhờ chỗ anh ấy một hôm thôi.”
“Cái con bé này, bản thân dị ứng rượu còn uống.” Lý Nguyệt Hương khẩn trương nhìn mặt, rồi xem tay của Tố Tố, “Trong nhà có thuốc, chốc nữa nhớ uống, thật sự không thể khiến người khác bớt lo.”
Lúc này bà mới yên tâm không ép hỏi nữa, sợ càng ép hiệu quả càng ngược lại, trong lúc Tố Tố đi tắm thì điện thoại reo lên, bà vội vàng nghe máy.
“Alo, là thông gia sao?”
Lý Nguyệt Hương sửng sốt một chút, rốt cuộc phản ứng kịp, là Triệu Đình Phương gọi đến, bà cười nói: “A, bà thông gia.”
“Bà thông gia, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên thế nào?”
“À? Bà nói ngày hôm qua?”
“Đúng vậy, bà cũng biết à? Lăng Xuyên đâu rồi? Thằng bé nói gì?”
“Hai đứa bé này đúng là một tính, Lăng Xuyên không chịu nói, đúng là hoàng đế chưa gấp thái giám đã lo, chỉ là tôi thấy chuyện này có chuyển biến, bà nói thật cho tôi biết Tố Tố có suy nghĩ như thế nào về chuyện ly hôn, tôi thấy Lăng Xuyên bên này đang trì hoãn.”
“Thật sao? Nếu đúng như vậy, tôi thấy lúc trước hai người đứa quá ồn ào, mất hết mặt mũi, cho nên còn chưa dám nói.”
“Bà thông gia, hay là như vầy, bà thăm dò ý của con bé, bên này để tôi chìm chằm chằm Lăng Xuyên, nếu hai người có tình cảm, giận dỗi ly hôn, vậy chủ yếu là do tôi, nếu không phải tại tôi, hai đứa bé cũng không đi đến bước đường này, bây giờ tôi chỉ hy vọng chúng nó sống thật tốt.”
“Đã qua rồi, đừng nói nữa, vậy bên này tôi sẽ chú ý, bà cũng vậy nha.”
“Ai, được, tôi biết rồi, gọi lại sau.”
Hai bà thông gia thì thầm một hồi mới cúp máy, Triệu Đình Phương hiểu con trai bà, nếu thực sự muốn ly hôn, có bận rộn hơn nữa, thời gian một chút cũng phải có, với tình trạng như bây giờ thì tám phần là không muốn cách.
Nói đi nói lại, vẫn là bà tạo nghiệt, phá hoại hôn nhân hai đứa, bây giờ lao tâm khổ tứ đi vun đắp, diendan...les quys don> đúng là tự đào hầm chôn mình mà.
Tố Tố tắm rửa rồi cùng mẹ nấu cơm, ăn xong đột nhiên nhớ ra, xe của cô đâu, a đúng, còn ở nhà hàng ăn cơm, trời ạ, thiếu chút nữa quên mất chuyện này.
Cô định đi lấy xe nhưng, chìa khóa đâu??? Tố Tố lục tung cả phòng tìm chìa khóa, túi của cô, túi của cô đâu rồi?
Cô trợn mắt, nhất định là còn ở chỗ Sở Lăng Xuyên, cô vừa mới chạy ra khỏi miệng hùm, sao còn phải tự động đưa lên chứ?
Đã hơn một giờ chiều, hôm nay là chủ nhật, bình thường anh đều đi sau bữa cơm, không biết còn kịp không, cô không suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại lên gọj cho anh.
“Này, Sở Lăng Xuyên, cái đó, túi xách của em đâu?” Cô khách khí hỏi, dù sao có việc cần người ta, thời khắc mấu chốt, lúc cần duỗi thì phải duỗi.
Nhưng thái độ khiêm nhường của cô đổi lấy chỉ là “hả?” một tiếng, Tố Tố phát hỏa, “Hả cái gì, túi xách của tôi có phải ở chỗ anh không? Xe của tôi vẫn còn dừng ở nhà hàng đấy.”
“Chuyện này có liên quan gì không?” Sở Lăng Xuyên bày ra bộ dạng không quan tâm, khiến Tố Tố càng khó chịu hơn, “Liên quan rất lớn, có phải túi của tôi ở chỗ anh không? Anh đem đến hay để tôi đi lấy?”
“Anh đang trên đường đến đơn vị rồi, túi xách của em….” Anh khẽ nhìn sang ghế bên kia, môi mỏng nhếch lên, cười như không có gì: “Đang ở trên xe.”
Cái gì? Tố Tố nóng nảy, “Vậy bây giờ anh dừng xe, hoặc là trở lại, đưa túi cho tôi.”
“Anh rất vội.” Sở Lăng Xuyên cúp máy, Tố Tố “này” mấy tiếng cũng phí công, gọi lần nữa cũng không có ai nghe, đồ chết tiệt, khốn khiếp, không có phong độ.
Trong túi của cô toàn đồ dùng quan trọng, điện thoại, ví tiền, một đống đồ lung tung, nếu thật sự bị anh mang đi, đoán chừng phải nửa tháng mới về, bây giờ chỉ có một cách, cuối tuần sau cô đến đơn vị anh mang về.
Nghĩ đến như thế, trong lòng cô có cái gì không đúng, có chút sợ sệt, có chút mong đợi, không muốn đi, lại muốn đi, vô cùng mâu thuẫn.
Ngày mai Tố Tố bắt đầu đi làm trở lại, bởi vì không có chìa khóa, cô đành để xe ở nhà hàng, còn bản thân mình thì đi làm bằng xe buýt.
Hàm Hàm nói đợi chồng cô ấy trở về sẽ giới thiệu cho cô và Tiểu Nhiên biết, nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh, gọi điện thoại hỏi thăm chỉ nói là chưa về.
Nghe giọng Hàm Hàm, có lẽ cô ấy vô cùng hy vọng đối với hôn nhân này, thật ra, chỉ có Tố Tố biết, hai người không quen ở cùng nhau, sinh hoạt một chỗ có bao nhiêu bất tiện, chỉ là từ từ rồi sẽ tốt thôi, hy vọng người đàn ông đó không tệ, đối xử tốt với Hàm Hàm, mang đến hạnh phúc cho cô ấy.
Cuối cùng đã đến thứ bảy, mới sáng sớm cô đã bị Lý Nguyệt Hương lôi từ trong chăn ra, cả người vẫn còn mơ màng, cuốn chăn không chịu đứng lên, “Mẹ, để con ngủ lúc nữa, mẹ thân yêu, ….đừng làm rộn….”
Bà không lưu tình, vỗ một cái lên mông Tố Tố, “Còn ngủ à, bảy giờ rồi, không phải hôm nay con đi lấy chìa khóa sao?”
“A!” Tố Tố giật mình, ngồi dậy, đúng nha, hôm nay cô phải đến chỗ của Sở Lăng Xuyên, đi sớm về sớm, cô vội vàng rời giường, rửa mặt
qua loa.
An Quốc Đống có vụ án cho nên đã đi từ sớm, cho nên cuối tuần này chỉ còn lại hai mẹ con, Tố Tố ra ngoài mới phát hiện mẹ cô chuẩn bị một túi to, toàn đồ ăn anh thích, còn có cả thịt bò khô, không biết mẹ cô làm xong từ lúc nào.
Tố Tố rối rắm, cau mày nói: “Mẹ, con đi lấy đồ, không phải thăm người thân, mang những thứ này có phải không thích hợp hay không?”
“Cái này có gì mà không thích hợp?” Tố Tố vẫn lo lắng, bà không khỏi thúc giục, “Còn lo lắng cái gì nữa, trễ chút nữa, trời tối không cần trở lại.”
“Con đi đây, một mình mẹ ở nhà thấy buồn thì đến nhà dì chơi nha.” Tố Tố đành xách bọc đồ nặng trĩu theo.
Loay hoay đến hơn mười giờ cô mới đến cổng đơn vị của anh, cô nhìn khung cảnh quen thuộc không khỏi cảm khái, cô nhớ trước kia có một lần ôm lấy anh ở đây, muốn cho anh bất ngờ, không ngờ còn bị anh quăng thẳng xuống đất.
Lúc ấy cô cảm thấy rất uất ức, cô lại mất hồn rồi, cô nở nụ cười ngây ngô rồi tiến vào báo danh.
Bởi vì điện thoại di động ở chỗ anh, cho nên cô đành bảo trực ban gọi, trời lạnh vô cùng, Tố Tố mặc rất dày nhưng vẫn cảm thấy rét.
Trực ban mời cô vào phòng chờ, mấy phút sau, một chiếc xe quen thuộc đậu trước cửa, mắt cô sáng lên, bước vội ra ngoài.
Không phải Sở Lăng Xuyên, người vừa xuống xe là Tiểu Vương, trong lòng cô có chút thất vọng, tiểu Vương niềm nở: “Chi dâu! Doanh trưởng bảo em đến đón chị, bây giờ anh ấy đang có việc, không thể đến được.”
“À, là tiểu Vương sao, cao hơn nhiều đấy, làm phiền cậu.” Tiểu Vương giúp cô ghi danh, hai người lên xe, chạy thẳng vào bên trong.
Một đường đi thẳng đến tòa nhà làm việc mới dừng lại, Tiểu Vương đưa Tố Tố lên kí túc xá của Sở Lăng Xuyên, không để cho cô co rúm lại như vậy.
Tiểu Vương nhanh nhẹn rót nước cho Tố Tố, nói chuyện với cô, lúc này có một chiến sĩ ôm một đống đồ ăn vào, là Tiểu Lưu, cậu ta cười nói: “Chị dâu, chị nghỉ ngơi một chút, ăn uống tạm gì đó, chốc nữa doanh trưởng sẽ đến.”
“Cảm ơn các cậu, a đúng anh.” Tố Tố mở túi, lấy ra hai bọc thịt bò khô, nhét vào tay Tiểu Vương,dendan<le,qdon> “Đây là đem cho các cậu, cầm đi chia cho mọi người.”
“Cám ơn chị dâu, vậy chúng em ra ngoài trước, chị dâu có chuyện gì cứ gọi nha.” Hai người rời đi, còn mình Tố Tố trong kí túc, bởi vì lạnh, thời tiết lại khô ráo, cô uống một hai ly nước mà Sở Lăng Xuyên vẫn chưa về, bà bụng của cô đã đầy nước, bây giờ chi cần đi WC thôi.
Thế nhưng ở đây không có nhà vệ sinh nữ, nếu như cô sang khu nhà dành cho người thân lại không kịp, cho nên cô cố gắng chịu đựng, cũng mong anh sớm trở lại.
Cô cảm thấy chờ đợi là việc đau khổ nhất, cô khổ sở mở cửa, nhà vệ sinh nam cô cũng đi, không thể nhịn được nữa.
Vừa mở ra, một người đứng thình lình trước mặt cô, không phải Sở Lăng Xuyên là ai, giờ phút này, cô nhìn thấy anh giống như cứu tinh, cố gắng níu lấy áo anh, chỉ sợ anh chạy, nhưng ngẹn quá lâu nên không nói hết ra được.
Sở Lăng Xuyên nhìn bộ mặt khổ sở của cô, giơ tay ra đỡ, lộ ra sự lo lắng, “Sao vậy, không thoải mái? Đau bụng?”
Tố Tố khoát tay, tội nghiệp nhìn anh, “Em muốn đi vệ sinh.”
Anh sửng sốt, khóe môi vểnh lên, cười đến nghẹn, nhưng vẫn cố nhịn, giả vờ nghiêm mặt mang cô đến nhà vệ sinh, kiểm tra không có ai mới để cho cô vào.
Tố Tố giải quyết xong, bên ngoài có Sở Lăng Xuyên canh chừng, khuôn mặt cô đỏ lên, thật là vứt hết mặt mũi.
Vào kí túc, anh bỏ mũ xuống, không nói chuyện, Tố Tố không khỏi tưởng niệm, trước đây khi cô đến, anh sẽ ôm cô, hôn cô, gọi cô là bảo bối, vợ, vậy mà bây giờ, những thứ này không thể trở lại được nữa rồi.
Cô lấy đồ từ trong bọc ra, “Đây là mẹ em bảo mang đến cho anh, anh thích ăn thịt bò khô nhất, còn tự làm tương, còn có dưa muối nữa.”
Tố Tố lấy hết một lượt ra, cảm thấy có gì đó không đúng, sao áo ngủ của cô lại ở đây?
Rõ ràng chứng tỏ cô muốn ở lại, mặt cô lại đỏ lên, vội vàng nhét áo lại, cô nhìn trộm Sở Lăng Xuyên, thấy anh đang nhìn chằm chằm mình, cô căng thẳng, lắp bắp nói: “Này, cái này, cái đó, không phải em mang….”
Tố Tố khóc không ra nước mắt, hận không thể tìm một cái lỗ nẻ để chui vào, cuối cùng cô cúi đầu, nói ra mục đích của mình, “Em đến lấy túi, đưa túi cho em, em… em còn phải trở về.”
Sở Lăng Xuyên không để ý đến bộ dạng quẫn bách của cô, giờ cổ tay lên xem đồng hồ, nhìn vào khuôn mặt hồng hồng của Tố Tố, ôn hòa nói: “Ăn cơm rồi đi.”
“Nhưng…..” Tố Tố muốn cự tuyệt, Sở Lăng Xuyên bá đạo cường thế chặn ngang: “Không có nhưng nhị gì hết, ở đây anh làm chủ.”
À? Bá đạo như vậy, anh làm chủ, đã như vậy, cô cũng không khách khí, “Có thịt hổ không, em muốn ăn.”
Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên hung hăng trừng mắt, cô vội vàng ngậm miệng, cắn môi, không nói lời nào, Sở Lăng Xuyên lấy mũ đội lên, “Ở đây đợi anh.”
Sở Lăng Xuyên xoay người đi ra ngoài, Tố Tố đợi khoảng mười phút thì anh quay lại, trong tay cầm theo cơm trưa.
Có bốn hộp gồm cả cơm và thức ăn, Tố Tố quả thật đói bụng, cầm đũa lên ăn, cô vốn cho rằng ngon như trước đây, không ngờ trừ chua chính là chua, cô không nhịn được hỏi, “Thức ăn này ai làm? Mùi vị sao khác vậy?”
Ánh mắt Sở Lăng Xuyên lạnh lùng, “Anh làm, sao, có ý kiến?”
À! Tố Tố nhìn anh, anh đặc biệt làm cho cô sao, trong lòng nổi lên một cảm giác khác thường, nhưng nhanh chóng bị thái độ này đè ép xuống.
“A, không có, chỉ cảm thấy không giống lúc trước.” Tố Tố cúi đầu ăn cơm, không hề chọc phải người xấu tính kia nữa, tránh cho mình bị to tiếng.
Tố Tố mở bọc thịt bò khô ra đặt trước mặt anh, rồi tự mình ăn của mình, hôm nay khoai tây thịt nướng làm rất ngon, chúng nhanh chóng được đưa hết vào dạ dày cô.