Cô Dâu Của Trung Tá

2: Chân tướng ảnh 2


trước sau

Editor: Uyên Xưn

--- ------ ---

Ba Sở và mẹ Sở thấy vợ chồng cô ngọt ngào như vậy đều rất vui mừng, nhất là Triệu Đình Phương, trong lòng bà cảm khái, thật may không có gây ra sai lầm lớn, nếu không, đứa con của bà sao có nụ cười hạnh phúc như vậy.

Cả nhà cùng nói chuyện một lát, ba Sở, mẹ Sở đều đi ngủ trưa, Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên kéo về phòng ngủ, sau khi khóa trái cửa, nụ hôn của anh liền ập xuống.

Tố Tố có chút không chống đỡ được sự nhiệt tình của anh, nhất là đang ở nhà chồng, cô sợ anh kích động muốn làm loại vận động kia.

Cô tránh né nụ hôn của anh, tay cũng đẩy anh ra, nhưng kiểu gì cũng tránh không thoát, đẩy không ra, giãy dụa không có kết quả, ngược lại cô còn bị anh ôm lên giường, đè dưới thân.

Mái tóc cô suôn dài tán loạn như thác nước, khuôn mặt đỏ bừng như trái chín, anh hôn cô, trầm giọng nỉ non: “Bảo bối!”

“Hả?” Tố Tố đáp không ổn định nhịp thở, cô tránh nụ hôn của anh lại làm anh thừa cơ lợi dụng, môi rơi trên cổ cô, nhẹ mút.

Đôi tay Sở Lăng Xuyên bưng lấy mặt cô, thở gấp, đôi mắt ngắm nhìn cô, không có ngôn từ nào diễn tả được cảm xúc yêu thương trong lòng: “Bảo bối, nếu như có kiếp sau, anh sẽ cưới em, yêu em, cưng chiều em.”

Đúng, nếu như có kiếp sau, anh vẫn muốn kết hôn với cô, yêu cô, hơn nữa phải làm cho cô lưu luyến, thật là, cô vừa mới nói gì, mối tình đầu cả đời không quên được, nói Tô Tuệ Vân, hay là nói chính mình.

Tim Tố Tố đập thình thịch, lời nói của anh khiến cô rung động, đôi tay ôm chặt cổ anh, môi cô khẽ chạm vào môi anh, “Đó là đương nhiên, kiếp sau, anh đừng nghĩ chạy thoát khỏi lòng bàn tay em.”

Sở Lăng Xuyên cười khẽ, lần nữa hôn lên cánh môi cô, Tố Tố rất biết phá hủy bầu không khí, “Không cho anh, tý nữa về nhà thu thập sau.”

Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố giày xéo, có chút dở khóc dở cười, “Bảo bối, có thể đừng phá hỏng không khí như vậy được không?”

Có lẽ là do tâm lý Tố Tố, cho nên dù muốn cô kích tình một phen ở đây nhưng anh vẫn phải nhịn, ngộ nhỡ khiến cô có mâu thuẫn với ân ái, vậy anh có thể vì nhỏ mất lớn rồi.

Hai người nằm thêm lúc nữa, Tố Tố hỗn loạn ngủ thiếp đi, thẳng đến ba giờ chiều mới tỉnh lại, thấy bên cạnh không có người, không biết Sở Lăng Xuyên đi nơi nào.

Cô xoa mắt, tỉnh táo một chút, ra phòng khách, thấy Sở Lăng Xuyên đang ngồi dưới đất ở phòng khách chơi điện tử, cô đến, ôm anh từ phía sau, lười biếng hỏi: “Ba mẹ đâu? Sao lại có mình anh?”

Sở Lăng Xuyên quay đầu, hai người khẽ chạm môi, “Dậy rồi à, ba mẹ đi ra ngoài mua thức ăn, lát nữa sẽ trở lại.”

“Ai, tại sao anh không đi, ở đây chơi điện tử làm gì? Chơi nhiều không tốt.” Tố Tố miễn cưỡng nói, sau đó cô xoay người ra ban công phòng khách, ở đây có ánh mặt trời ấp áp chiếu vào.

Sở Lăng Xuyên vẫn nhìn chăm chú vào trò chơi: “Anh cũng muốn đi, trước đây nhà có giúp việc cho nên việc này ba mẹ chưa từng làm, nhưng từ ngày sa thải, ba mẹ lấy việc đó làm niềm vui rồi.”

“À… Ra thế, vậy em trách nhầm anh rồi. Ơ đây là chim gì? Sao không kêu?” Tố Tố thấy một cái lồng chim ở ban công, có con chim nhỏ đang chạy tới chạy lui bên trong, “Thật thương, ngươi bị giam giữ, không có tự do rồi.”

Tố Tố muốn lấy lồng chim xuống, xem con chim này có cái gì đặc biệt, khiến ba Sở coi như bảo bối mà nuôi trong nhà, thậm chí mẹ Sở con phải ghen ghen tỵ với nó, bởi vì ba Sở con quan tâm con chim này nhiều hơn cả vợ mình.lqdon;ux.dd

“Bụp...” Lồng chim rớt xuống đất, Tố Tố sợ hết hồn, cô nhảy về sau một bước, Sở Lăng Xuyên bị thu hút sự chú ý, thấy lồng chim rơi, cũng không chơi nữa, anh đứng dậy lại chỗ Tố Tố.

Tố Tố vội vàng cầm lồng chim lên, nhưng cô cảm thấy hoa mắt, con chim nhỏ bay ra, thì ra là cửa nhỏ bị long ra rồi, “A, bay, bay! Sở Lăng Xuyên, chim bay rồi.”

“Đang yên đang lành lại gây rối!” Sở Lăng Xuyên đưa tay bắt con chim kia, nhưng nó rất khôn, bay loạn khắp nơi, anh căn bản không chạm được đến nó.

Tố Tố nóng nảy, đi lấy cả lưới cá, hai người đuổi bắt trong phòng theo con chim kia, một đường thẳng vào phòng ngủ, Tố Tố kêu, “Mau bắt, mau bắt.”

Con chim thấy thế giới bên ngoài qua kính thủy tinh, nó liều mạng bay ra ngoài, nhưng đều gặp cản trở, có vài sợi lông nhẹ nhàng rụng xuống.

“A, Sở Lăng Xuyên, nó đang tự sát, mau lên, nhanh lên một chút, cứu nó!”

Tố Tố gấp đến mức nhảy cả lên, Sở Lăng Xuyên cầm lưới, nhưng con chim đụng kính thủy tính vài lần nữa rồi lạch cạch, rơi xuống đất, không động đậy nữa.

Tố Tố tròn mắt nhìn nó, chết rồi sao? Cô cho Sở Lăng Xuyên một ánh mắt hỏi thăm, “Nó...nó không phải đã chết rồi chứ?”

Sở Lăng Xuyên khom lưng cầm con chim đáng thương vào trong lòng bàn tay một chút, chiến sĩ đụng phải thủy tinh bỏ mình, trên đầu còn chảy máu. 

“Anh nói sao con chim này lại nghĩ quẩn như vậy? Lại, cứ thế mà chết đi, ô, ô, thật đáng thương.”

Tố Tố hít mũi, có chút khó chịu, nó đang sống rất tốt, cô lại làm rớt lồng tre, hại nó mất mạng…

Lúc này phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, Tố Tố quên mất khổ sở, hạ giọng nói với Sở Lăng Xuyên: “Sở Lăng Xuyên, làm thế nào bây giờ, ba có giết chúng ta không?”

“Em thảm rồi, An Nhược Tố!” 

Sở Lăng Xuyên hả hê nói, phòng khách lại truyền đến tiếng của ba Sở: “Lồng tre sao lại rơi ở đây? “Tới tới” của tôi đâu? “Tới tới” đi đâu rồi?”

Hay lắm Sở Lăng Xuyên, lại còn dám hả hê, mắt Tố Tố đảo lia lịa, cô chạy ra phòng khách, “Ba, cha đừng nóng giận, Lăng Xuyên muốn mở cửa cho thông gió, không nghĩ tới…. 

Ba Sở khẽ vẫy cô: “Đến đây!”

“Tới tới” trong tay Sở Lăng Xuyên đã chết, anh muốn thanh minh, nhưng Tố Tố không cho cơ hội: “Ba, ba đừng giận Lăng Xuyên, anh ấy cũng không cố ý.”

“Cái tên tiểu tử thối này, xem ra tôi phải xử anh mới được.” Sở Vệ Bình giận giữ, tiện tay lấy cây chổi trên ban công, hôm nay Sở Lăng Xuyên ăn đòn là cái chắc, Triệu Đình Phương nóng nảy, ngăn cản ông: “Ông già, ông đang làm gì vậy, không phải chỉ là một con chim thôi sao, đáng giá để ông tức giận như thế à?”

Sở Vệ Bình giận không nhẹ, căm tức nhìn con trai: “Bà thì biết cái gì, con chim này là con hót hay nhất đám bạn của tôi, có mấy lão già vẫn luôn không phục, tiểu tử thối này, lại gián tiếp giết chết nó, tôi có thể không nổi giận được sao?”

Tố Tố lần đầu tiên thấy ba Sở nổi giận như vậy, giờ thì cô đã biết Sở Lăng Xuyên hoàn toàn di truyền từ ba, bình thường nhìn rất dịu dàng, lúc nổi giận, mười phần uy lực!

Tính khí Sở Lăng Xuyên có lớn hơn nữa, bị cha già giáo huấn vẫn phải ngoan ngoãn nghe, chỉ trợn mắt nhìn Tố Tố một cái, tiểu nha đầu ác độc, thế nhưng khiến anh hứng mũi chịu sào, rõ ràng là bản thân mình gây họa, lại đổ tang vật lên đầu anh, chỉ là, ai bảo anh lấy cô làm vợ, họa này anh phải gánh lấy thôi.

“Ba, ba đừng nóng giận, hôm nào con tìm cho cha một con khác, con chim này con giúp cha chôn, được chứ?”

Sở Lăng Xuyên lôi Tố Tố theo, “Đi, giúp một tay.”

Tố Tố chột dạ cầm theo cái xẻng đi xuống nhà, đi tới hàng cây ở tiểu khu, Sở Lăng Xuyên xúc ít đất tạo thành một cái hố rồi đem con chim chôn xuống.

“Yên nghỉ nhé, tới tới!” Tố Tố nói xong, cô bị Sở Lăng Xuyên cốc nhẹ vào đầu, rồi lại lôi cô vào nhà, vẫn không quên bồi thêm một câu: “Mèo khóc chuột!”

Cả một buổi chiều sau đó, ba Sở đều không vui, chắc chắn là ông đang đau lòng “tới tới”, Tố Tố nhìn mà không đành lòng.

Chiều muộn, anh trai và chị dâu Sở Lăng Xuyên mang theo đứa bé đến, trong nhà náo nhiệt hơn một chút, lúc này mới giúp ba Sở đỡ buồn bực hơn.

Cơm tối Tố Tố và Sở Lăng Xuyên ăn bên nhà mẹ cô, đồng thời thăm hai ông bà, chín giờ hơn hai vợ chồng cô mới về.

Ban ngày Tố Tố cho Sở Lăng Xuyên đủ mặt mũi, về đến nhà tất nhiên khác, cô ngồi xuống sofa phòng khách uống chén nước, sau đó chỉ vào ghế đối diện: “Anh, ngồi xuống, hôm nay em phải thẩm vấn anh thật tốt.”

Lời này nghiễm nhiên là học từ giọng điệu của anh, Sở Lăng Xuyên đằng hắng một tiếng, ngồi xuống, trong lòng anh biết là chuyện về Tô Tuệ Vân, nhưng mà anh cũng biết, không có chuyện gì lớn, “Vợ, có chuyện gì, nói đi.”

Tố Tố chậm rãi uống một hớp nước nóng, hai chân vắt chéo, hỏi anh: “Sở Lăng Xuyên, em hỏi anh, ban đầu anh đồng ý ly hôn với em, có phải có ý định phụ trách bà chị Tô kia hay không? Người ta đối với anh nghĩa nặng tình thâm, anh lại không có chút nào dao động sao?”

Sở Lăng Xuyên đứng dậy, mặt đen lại, lời nói vô cùng nghiêm túc: “An Nhược Tố, ban đầu anh đáp ứng ly hôn không hề có liên quan gì đến cô ta, em đừng bôi đen sự trong sạch của anh.”

Tố Tố lườm anh, “Vậy sao ban đầu anh sống chết không chịu ly hôn, tại sao đột ngột đồng ý, còn đối
với em như thâm cừu đại hận, thật sự bởi vì một tờ báo cáo ly hôn của em sao? Em thấy anh nhìn bà chị Tô kia theo đuổi mình khổ cực, cho nên tính toán ly hôn với em để chọn cô ta.”

Tốt, tiểu nha đầu, anh còn chưa tìm cô tính sổ, mà cô còn dám nhắc lại chuyện báo cáo ly hôn, anh đập tay lên bàn, cố làm ra vẻ tức giận: “Em đừng nói bậy, ban đầu do em lấy hình của anh và Tô Tuệ Vân, anh có thể không nản lòng thoái chí sao? Có thể không đồng ý ly hôn sao? Được, bây giờ dám vu oan cho anh, có phải muốn ăn đòn hay không hả?”

Phốc, khụ khụ, Tố Tố bị sặc nước, ho khan mấy cái, nghi ngờ nhìn về phía Sở Lăng Xuyên: “Anh nói cái gì, hình nào, cái gì gọi là em để hình của anh và Tô Tuệ Vân?”

Sở Lăng Xuyên thấy phản ứng này của cô, anh hơi sửng sốt, hình như ý thức được cái gì, “Không có, không có gì, muộn rồi, anh đi tắm.”

Tố Tố đâu chịu để yên, cô chạy lại chắn đường anh, đôi mắt nheo lại nhìn anh, nghiêm mặt, lạnh giọng hỏi: “Sở Lăng Xuyên, anh nói rõ ràng cho em, hình nào? Anh không nói, em sẽ suy nghĩ lung tung, lệch lạc, lúc đó anh cũng đừng trách em.”

Sở Lăng Xuyên buồn bực, anh nhìn phản ứng này của Tố Tố rõ ràng không biết chuyện tấm hình, nhưng mà hình đó lẫn vào trong báo cáo ly hôn cô đưa cho anh, nếu nói một nửa không bằng dứt khoát nói cả: 

“Trong tài liệu báo cáo ly hôn em đưa anh giao cho cấp trên, có ảnh chụp anh và Tô Tuệ Vân trong đêm say rượu.”

“Cái gì?”

Tố Tố hét lên, cô không dám tin, “Anh...anh nói, anh nói trong tài liệu ly hôn có cái hình đáng chết kia? Làm sao có thể, em không hề bỏ thứ đó vào mà.”

Sở Lăng Xuyên biết là hiểu lầm lớn, chuyện này cũng có nghĩa là anh hiểu lầm bảo bối của mình, nhưng bây giờ không phải lúc để hối hận, “Anh đã nói rồi, bảo bối nhà anh sao có thể đối xử tuyệt tình với anh như vậy, cho nên, anh vẫn luôn không tin, được rồi, không sao, tắm, ngủ.”

“Anh đứng yên đó cho em, chết tiệt!”

Tố Tố rốt cuộc phản ứng kịp, “Ý của anh là, trong tài liệu em đưa cho anh có cả tấm hình của anh và Tô Tuệ Vân, em suy nghĩ, sao lại thế này.”

Tố Tố nói ra suy nghĩ của mình: “Lúc em làm xong báo cáo, phải ra khỏi chung cư để photo, lúc đó gặp phải Tô Tuệ Vân, cô ta nói cô ta cũng ở chung cư này, chỉ là ít gặp gỡ, có lẽ cô ta gạt em.

Sau đó em cầm báo cáo đến gặp anh, lúc trên xe em ngủ thiếp đi, chẳng qua em cảm giác có người đụng vào đồ của mình, nhưng em kiểm tra không thấy gì khác thường.”

“A!” Tố Tố sợ hãi kêu lên, “Chẳng lẽ khi em ngủ, có người lặng lẽ bỏ vào, nhưng mà sao người đó lại biết đó là báo cáo ly hôn đây? Chẳng lẽ lúc em đi photo bị cô ta nhìn thấy? Trời, đúng, nhất định là như vậy, trừ cô ta thì không có ai rảnh rỗi để làm như thế cả, nhất định là Tô Tuệ Vân, chết tiệt, thật quá đáng!”

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố tức giận, anh không giám nói tiếp nữa, bởi vì chuyện này liên quan đến sự tin tưởng cũng như cách nhìn của anh đối với cô.

Tố Tố lại nhìn về Sở Lăng Xuyên, hừ lạnh, “Sở Lăng Xuyên, anh cho rằng hình đó em bỏ vào, bởi vì em không từ thủ đoạn nào muốn ly hôn, cho nên, dưới cơn nóng giận, anh liền đồng ý ly hôn, có đúng hay không?”

Sở Lăng Xuyên không lên tiếng, coi như cam chịu, Tố Tố tức giận đấm vào lồng ngực anh: “Sở Lăng Xuyên, đầu óc anh để bài trí sao? Trong lòng anh em chính là người phụ nữ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích như vậy sao?

Anh cũng không động não một chút, cho dù em muốn ly hôn, cũng sẽ không phá hủy anh, em là hạng người như vậy sao,.... uổng phí em tin tưởng anh, trước mặt bà chị Tô che chở anh….anh..tức chết em rồi…..”

“Bảo bối, anh biết anh sai rồi, đừng nóng giận, ngoan.” Sở Lăng Xuyên vội vàng ôm lấy Tố Tố, “Lúc ấy anh thương tâm quá độ, không suy nghĩ được nhiều như thế, tha thứ cho anh nhé.”

“Em đại diện cấp trên trừng phạt anh, trừng phạt cái tên ngốc nhà anh!” Tố Tố đánh liên tiếp vào người anh.

“Hận chết đi được, cũng bởi vì cái hình rách này, anh không để ý đến em tận mấy tháng, lừa gạt em, còn bày ra bộ dạng thâm cừu đại hận đối với em, khiến em đau lòng như vậy, thì ra là thế.

Sở Lăng Xuyên, anh thật quá đáng, quá đáng! Còn Tô Tuệ Vân nữa, em đối với cô ta quá khách khí, lần sau để em gặp lại xem, em nhất định khiến cô ta đẹp mặt….. umh..”

Cái miệng nhỏ nhắn của cô bị Sở Lăng Xuyên dùng môi chặn ngang, cô chỉ có thể phát ra những âm thanh ô ô a a, tức giận, muốn đẩy anh ra, nhưn anh lại càng ôm chặt hơn, hôn sâu hơn.

Tâm tình của Sở Lăng Xuyên rất phức tạp, đối với Tố Tố bây giờ chỉ có tự trách và đau lòng, cũng có vui mừng và thoải mái.l-q.d..dand

Bảo bối của anh, cho đến bây giờ chưa từng đối xử tuyệt tình với anh, trong lòng cô có anh, cô che chở anh, không muốn tổn thương anh, dù là huyên náo đòi ly hôn, cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn tồi tệ như vậy.

Anh yêu cô, đó là loại yêu đến tận xương tủy, yêu, muốn hòa vào một thể, cả đời không chia lìa. Hôm nay bảo bối của anh mang đến cho anh quá nhiều rung động.

Chỉ vì hiểu lầm, thiếu chút nữa anh đã mất đi Tố Tố, anh còn ngu ngốc không quan tâm cô mấy tháng, khiến cô đau lòng, khổ sở, anh quả thật không chấp nhận được.

Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên hôn chóng cả mặt, cô đúng là không có tiền đồ, không có năng lực chống cự đối với nụ hôn của anh.

Cô rất tức giận, thật ra là giận bởi vì anh hiểu lầm, đồng ý ly hôn, lạnh nhạt cô mấy tháng, Tô Tuệ Vân, cô với tôi không đội trời chung…..

Còn nữa, người đàn ông chết tiệt này, thế nhưng thật sự hiểu lầm cô, thật sự phụ sự tín nhiệm của cô, cô càng căm tức thêm, nhưng khổ nỗi cô bị hôn đến choáng váng đầu óc, cho nên đã quên mất, ban đầu là bản thân náo loạn đòi ly hôn.

Một nụ hôn khiến Sở Lăng Xuyên động tình, anh đưa tay vào trong vạt áo cô thăm dò, xoa nắn nơi yêu thích, cơ thể Tố Tố như có lửa thiêu đốt.

Khi anh dừng tay một chút, rốt cuộc cô cũng lấy lại tỉnh táo, ánh mắt mê ly nhìn anh, hai tay ôm eo anh, không chút lưu tình bẹo thật mạnh.

“Hự!” Sở Lăng Xuyên rít lên, buông lỏng Tố Tố ra, xoa chỗ bị cô bẹo, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối, em nỡ lòng nào hạ độc thủ với anh?”

Tố Tố đỏ mặt, thở hổn hển: “Sở Lăng Xuyên, đừng nghĩ sử dụng mỹ nam kế vượt qua kiểm tra, hừ, em rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, anh hãy suy nghĩ cho kĩ đi.”

Cô gào xong, vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại, Sở Lăng Xuyên ở ngoài đập cửa: “Vợ, con dâu ngoan, mở cửa cho anh đi, anh vào trong nhất định suy nghĩ thật tốt.”

Cửa mở ra, Tố Tố nhét gối vòa trong tay anh, “Sở Lăng Xuyên, anh đàng hoàng tiếp nhận trừng phạt cho em, tối hôm nay anh ngủ trên sofa, hoặc là tìm một gian phòng khác mà ngủ! Bà đây thấy anh lại tức giận.”

“Bảo bối, đừng, trừng phạt này quá tàn khốc, đổi lại được không?” Sở Lăng Xuyên trực tiếp chơi gian, muốn xông vào, Tố Tố ngăn trước cửa, gầm nhẹ: “Sở Lăng Xuyên, anh mà vào, lời xin lỗi cũng như nhận sai của anh đều là giả, đều là gạt người.”

Sở Lăng Xuyên cọ sát vào thân thể Tố Tố, “Bảo bối, là Xuyên lớn chọc giận em, nhưng Xuyên nhỏ không có lỗi nha, đừng trừng phạt Xuyên nhỏ, có phải không công bằng hay không?”

Mặt Tố Tố đỏ bừng: “Anh...anh… tên lưu mang này, lời như thế anh cũng nói ra được, anh…. tội của anh thêm một bậc, suy nghĩ cho tốt, nếu không, về sau em sẽ không để ý anh nữa!”

“Được, bảo bối, bớt giận, anh nhất định.” Sở Lăng Xuyên lui vể phía sau một bước, xoay người sang phòng ngủ sát vách, rồi lại hỏi vọng lại: “Bảo bối, bao giờ cho anh về?”

“Chờ em bớt giận.” Tố Tố nói xong, bịch một tiếng đóng cửa lại.

Sở Lăng Xuyên biết, mình thảm!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện