Editor: Uyên Xưn
--- ---------
Tiểu Nhiên rên lên: “Tố Tố, cậu nằm mơ được rồi, có người đàn ông như thế sao? Cậu nhìn Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn đi, như vậy cũng đủ biết đại đa số đàn ông như thế nào.”
Xem ra Tiểu Nhiên thật sự thất vọng đối với đàn ông rồi, Tố Tố cũng không biết nên khuyên bảo như thế nào, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy cậu gọi điện cho tới là sao? Có đi hay không hả?”
Tiểu Nhiên cười ha ha, “Đi a, không đi mẹ tớ lại đau lòng, tớ gọi cho cậu chủ yếu là bảo cậu phải đi theo chứ sao.”
“À? Có lầm không vậy? Cậu đi xem mắt còn mang theo một cái bóng đèn có thích hợp không?”
“Thích hợp, rất thích hợp, quán cafe cũ nha, tớ đi chuẩn bị một chút, nửa giờ sau gặp.”
Tố Tố cũng bó tay, được rồi, cô đành liều vậy, Tố Tố chuẩn bị một lát rồi ra ngoài, vào quán cafe đã gặp Tiểu Nhiên/
Hai người khoác tay nhau, Tố Tố hỏi Tiểu Nhiên, “Như thế nào, thấy sao?”
“Đang đợi cậu, còn chưa vào, đi, theo tớ.” Tiểu Nhiên lôi kéo Tố Tố vào quán.
Hai người vào quầy phục vụ hỏi bàn số 8, hai người nhìn sang, ở đó có một người đàn ông mặc tây trang và một bé trai chừng bốn năm tuổi đang ngồi.
Người đàn ông mặc tây trang, làm cho người ta cảm thấy rất chững chạc, mà đứa bé mặc tây trang lại vô cùng đáng yêu, super cute, đến Tiểu Nhiên có ác cảm cũng không kiềm chế được muốn thân cận.
Hai người không nhìn thẳng người đàn ông mà lại động tay chân với người bạn nhỏ, bẹo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Tiểu Nhiên cười: “Cậu bạn nhỏ thật đáng yêu”
Tố Tố cũng thấy thế, đúng là cực phẩm, “Phải a, người bạn nhỏ, nói cho cô, cháu mấy tuổi rồi?”
Tiểu tử bị hai người khi dễ cũng rất bình tĩnh, hình như không cảm thấy lạ, bàn tay nhỏ bé còn rất lễ phép bỏ tay của hai cô xuống: “Cháu năm tuổi rồi, các cô đến xem mắt với cha cháu sao?”
Tiểu Nhiên và Hàm Hàm hồi phục tinh thần, Tố Tố vội vàng nói: “A, cô không phải, cô cũng giống cháu, đến làm bóng đèn thôi, chính là làm nền, làm nền.”
Bé trai nhún vai, đáng yêu nói: “Hiểu!”
Động tác nhỏ này hết sức đáng yêu, chọc Tố Tố và Tiểu Nhiên cười một hồi, người đàn ông bên cạnh khẽ nhếch môi: “Xem ra con tôi còn hoan nghênh các cô hơn cả tôi.”
Nghe người đàn ông nói vậy, Tố Tố và Tiểu Nhiên mới dời sự chú ý sang người bên cạnh, trong nhất thời, cảm giác không được tự nhiên.
“Bé ngoan, không ngại sang bàn đối diện ngồi với cô chứ?” Tố Tố chỉ sang, tiểu tử liếc mắt nhìn sang, sau đó nhảy xuống ghế, đi theo Tố Tố.
Bên này chỉ còn Tiểu Nhiên và người đàn ông, Tiểu Nhiên hào phóng nói: “Xin chào, tôi là Mạc Tiểu Nhiên.”
truyện được đăng tại diendanlqd, uyên xưn
Người đàn ông bắt tay cô, “Xin chào, tôi là Giản Ngọc Sênh.”
Tiểu Nhiên quay đầu nhìn Tố Tố đang chơi đùa cùng đứa bé, rồi lại nhìn anh ta, cười nói: “Anh Giản, con của anh thật đáng yêu, không nhiều người mang theo con trai đến xem mắt, có lẽ anh là người đầu tiên, không sợ dọa người chạy?”
Giản Ngọc Sênh khẽ cười, “Đừng hiểu lầm, tôi cũng không muốn qua loa hay hù dọa người nào, tôi muốn tìm một người có thể tiếp nhận mình, tiếp nhận cả con mình, cho nên, không ngại dùng cách trực tiếp một chút, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.”
“Anh Giản cũng rất thẳng thắn, vậy tôi cũng dứt khoát nhé, thật ra thì, tôi chỉ theo ý ba mẹ mà tới, mà tôi cũng không có ý định tìm nửa kia, thật xin lỗi.”
Tiểu Nhiên muốn đứng dậy ra về, Giản Ngọc Sênh lại nói: “Không cần xin lỗi, người ưu tú giống như cô Mạc đây, quả thật không cần xem mắt để quyết định hôn nhân của mình, như vậy đã đến rồi thì cứ ngồi lại uống chút đồ cũng không sao.”
Anh ta muốn lưu cô lại, vì anh cảm thấy, cô là người phụ nữ rất đặc biệt.
Giản Ngọc Sênh nói vậy, Tiểu Nhiên cũng không tiện rời đi, cô vốn không có gì là mắc cỡ hay ngượng ngùng, Tố Tố và người bạn nhỏ lại ngồi cùng bàn, vốn là xem mắt, lại giống như bạn tốt tụ họp.
Bạn nhỏ Giản Lực Dương hỏi Tiểu Nhiên, “Cô ơi, cô cũng đã ly hôn sao? Cô cũng có tiểu bảo bảo sao?”
Giản Ngọc Sênh muốn quát lớn con trai, Tiểu Nhiên cũng không quan tâm cười: “Cô không ly hôn, cô chỉ có một tiểu bảo bảo, là một tiểu công chúa xinh đẹp nha.”
Giản Ngọc Sênh nhìn về phía Tiểu Nhiên.
Giản Lực Dương dù sao vẫn chỉ là đứa bé, không hiểu quá nhiều chuyện của người lớn, chỉ là tò mò: “Cô có mang theo hình của em không?”
“Có, cô để trong điện thoại.” Tiểu Nhiên lấy điện thoại ra, tìm hình của con gái rồi đưa cho Giản Lực Dương xem, “Đây chính là tiểu bảo bối của cô, như thế nào, có xinh đẹp không?”
“Thật đáng yêu, giống như búp bê a, haha, em ấy còn chảy nướng miếng kìa.”
Giản Lực Dương rất biết cách nói chuyện, nhưng đây là sự thật, vì chỉ cần nhìn Tiểu Nhiên và Thiệu Minh Thành, đứa nhỏ này có thể không đẹp sao?
Một lúc sau, bạn nhỏ Giản Lực Dương lại muốn đi vệ sinh, Tố Tố xung phong nhận việc, còn lại hai người, Giản Ngọc Sênh nhìn Tiểu Nhiên: “Tôi có thể mạo muội hỏi tình huống của cô một chút được không?”
“Tôi?” Ánh mắt Tiểu Nhiên có chút cô đơn, cô nhún vai: “Gặp phải người đàn ông không yêu mình, không phụ trách, đủ loại nguyên nhân, không thể ở chung một chỗ, bây giờ tôi nuôi đứa bé một mình.”
Tiểu Nhiên nói xong nhìn về Giản Ngọc Sênh: “Vậy tôi cũng xin mạo muội hỏi chút, vì sao anh ly hôn với vợ, có liên quan đến anh không?”
Giản Ngọc Sênh cười, “A, xem ra cô đối với đàn ông có thành kiến sâu sắc. Tôi hoàn toàn khác với cô, sau khi Dương Dương sinh một năm, công ty nhà tôi phá sản, tôi bảo vợ trước làm thủ tục ly hôn rồi đi nước ngoài.”
Anh trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: “Mạc Tiểu Nhiên, cô là người phụ nữ thẳng thắn, tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt.”
Tiểu Nhiên nhìn người đàn ông ưu tú trầm ổn trước mắt, bạn tốt, bọn họ thật sự có thể làm bạn tố?
Sau khi xem mắt, Tiểu Nhiên và Giản Ngọc Sênh trao đổi phương thức liên lạc, sau đó cùng Tố Tố trở về, ngồi trong xe, Tố Tố tò mò hòi: “Ai, cậu thật sự có ý định qua lại với người đàn ông này à?”
Tiểu Nhiên nhíu mày, trợn mắt nhìn Tố Tố: “Tại sao lại nói như thế, con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ có ý với anh ta?”
“Số điện thoại cũng đã lưu rồi, đây chính là bước phát triển kế tiếp nha.”
“Không nghiêm trọng như vậy đi, tớ không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua cảm thấy kết giao bạn bè cũng không có gì.”
Tố Tố cũng không biết nên nói gì nữa, cô hy vọng Tiểu Nhiên và người đàn ông kia thành công đến với nhau, nhưng cũng không muốn, nói thế nào đây, trong mắt Tố Tố, Tiểu Nhiên là tốt nhất, mà người đàn ông kia, mặc dù điều kiện không tệ, nhưng cảm giác Tiểu Nhiên không nên như vậy….
Ai, rối rắm, Tố Tố không nhịn được nói: “Tóm lại, dù có thế nào, Tiểu Nhiên, tớ hy vọng khi cậu lựa chọn nên cẩn thận.”
Tiểu Nhiên ôm lấy Tố Tố, cô biết sự lo lắng của bạn mình, “Yên tâm đi, hôm nay Mạc Tiểu Nhiên đã trưởng thành rồi, sẽ không làm những chuyện xốc nổi nữa.”
Tố Tố vỗ lưng Tiểu Nhiên, “Vậy thì tốt, mau trở về chăm sóc bảo bảo đi, tớ cũng về đây.”
Tố Tố tạm biệt Tiểu Nhiên, lên xe mình, lái về nhà.
Sau khi về nhà, Tiểu Nhiên bị ba mẹ ép hỏi, còn Tố Tố đi mua một đống đồ ăn về nhà làm cơm trưa, giữ lại một ít trong nồi cho Sở Lăng Xuyên, một mình cô ăn cơm rồi đi ngủ.
Cô ngủ thẳng đến hai giờ, khi cô dậy anh vẫn chưa trở lại, cô rửa mặt cho tỉnh táo rồi vào thư phòng lên mạng coi tiểu thuyết.
Tố Tố đang đọc bộ “Chiếm đoạt vợ mới”, hôm nay đến đoạn nam chính thế nhưng đi mua băng vệ sinh cho nữ chính, vừa buồn cười, vừa cảm động, cô cảm thấy anh ta vừa quan tâm, vừa mạnh mẽ, không ngờ cũng dám làm chuyện đó.
Tố Tố ảo tưởng nếu Sở Lăng Xuyên đi mua băng vệ sính sẽ ra sao, hình như cô và anh kết hôn lâu như vậy nhưng anh cũng chưa từng mua cho cô lần nào, người ngư vậy có thể giúp cô mua hay không đây?
Tố Tố thấy rạo rực trong người, nhanh chóng đi tìm điện thoại, do dự một chút rồi gửi tin nhắn cho Sở Lăng Xuyên: Lăng Xuyên, làm phiền anh chuyện này được không?
Cô nhanh chóng nhận được điện thoại của anh: “Bảo bối, chuyện gì, sao khách khí với anh như vậy?”
Thật ra anh biết, khẳng định không phải chuyện tốt, nếu không cô cũng không khách khí như vậy.
Tố Tố nằm trên ghế sofa, giọng nói có
chút thống khổ: “Sở Lăng Xuyên, tháng này của em đến rồi, bụng không thoải máu, hơn nữa bên ngoài lại lạnh, anh xem có thể mua giúp em cái đó….”
“An Nhược Tố!” Sở Lăng Xuyên rống lên, sau đó lại hạ giọng mềm mỏng: “Bảo bối, chịu khó tự đi, ngoan, đừng giao cho anh vấn đề khó khăn như vậy, anh lập tức về đây.”
Mặc dù là nói giỡn, nhưng nghe anh nói như vậy, Tố Tố cũng cảm thấy tổn thương: “Sở Lăng Xuyên, anh không yêu em, chút chuyện nhỏ này mà anh cũng không muốn, hừ.”
“An Nhược Tố, bởi vì anh không mua cho em mà em lại nghĩ thế sao, em muốn ăn đòn phải không?”
Sở Lăng Xuyên nhức đầu, cố gắng dụ dỗ Tố Tố: “Bảo bối, chuyện này thật khó, mua cái khác có thể, nhưng cái này không được, nghe lời.”
Tố Tố tức giận, hét lên với Sở Lăng Xuyên: “Tại sao không được, bình thường là em đi mua quần lót cho anh, tại sao anh không thể mua băng vệ sinh cho em?”
Sở Lăng Xuyên cũng nổi giận, cau mày gầm nhẹ: “An Nhược Tố, cái người này không có đạo lý gì cả, em mua quần lót cho anh là anh phải giúp em mua món đồ kia sao, hồ đồ!”
Dám nói cô hồ đồ, Tố Tố ngồi hẳn dậy: “Được lắm, Sở Lăng Xuyên, khi anh mua mũ cũng không cảm thấy mấy hình tượng à, không cảm thấy mất mặt à, hừ, coi như em nhìn rõ!”
Tố Tố tắt điện thoại, ném lên ghế, mà Sở Lăng Xuyên thì đen mặt đặt điện thoại xuống, người phụ nữ này, càng ngày càng vô pháp vô thiên, thế nhưng vứt cho anh vấn đề khó khăn này.
Tố Tố buồn bực, cô nhìn ra cửa sổ, lại cảm thấy có chút buồn cười, mình đang cố tình gây sự sao, thôi, giặt quần áo vậy.
Cô đang giặt quần áo thì nghe thấy tiếng mở cửa, biết là anh trở về, cố ý cầm chổi lau nhà, chờ anh đổi giày vào phòng khách thì lau về chỗ anh đứng.
“Tránh ra một chút, không nhìn thấy em đang làm sao?”
Sở Lăng Xuyên cau mày nhìn cô, sau đó ngồi xuống ghế sofa, cây lau nhà lại tấn công về phía chân anh, Sở Lăng Xuyên nhấc chân, Tố Tố lau hai cái, còn cho anh một cái liếc mắt.
Cô không để ý anh, anh cũng không để ý cô, ngồi lì trên ghế xem ti vi, Tố Tố vào thư phòng lên mạng, bây giờ cô và Sở Lăng Xuyên coi như đang chơi trò chơi, ai để ý trước coi như thua.
Cứ như vậy, hai người giằng co đến năm giờ chiều, Sở Lăng Xuyên nhìn cửa thư phòng, tiểu nha đầu, còn có thể chơi máy tính mấy giờ liền.
Ai bảo anh là đàn ông, là đàn ông thì không thể so đo cùng phụ nữ, anh cầm túi xách đi về phía thư phòng.
Lúc này, Tố Tố vừa mới chơi xong một trò chơi nhỏ, đang nói chuyện với mọi người.
Sở Lăng Xuyên đứng sau lưng Tố Tố, đặt đồ lên tủ, anh nhìn chằm chằm vào gáy cô, thế nhưng không thèm nhìn anh.
Tố Tố ngồi thẳng tắp, coi như anh không tồn tại, tiện tay mở ra một link, khung chat lớn xuất hiện.
Nói chuyện không sai, ảnh cũng không sai, sai là hình này là một người đàn ông không mặc gì, Tố Tố đỏ mặt, luống cuống tắt đi, nhưng máy tính đơ ra, thế nào cũng không mất, tấm hình cứ xuất hiện chềnh ềnh như vậy.
Sở Lăng Xuyên đen mặt, Tố Tố không quay đầu lại cũng có thể cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt, cô nóng nảy, rút cả nguồn điện, khi đứng dậy còn đụng cả vào cạnh bàn, “A!”
Cô nhịn đau, lúng túng nhìn về phía Sở Lăng Xuyên, vội giải thích: “Em...em, không biết là cái đó, em, không cố ý muốn xem, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa còn là ngoài ý muốn, thật, khẳng định, nhất định là virus.”
Sở Lăng Xuyên đẩy tay cô ra kiểm tra, ngoài thì cười mà trong thì không cười nói: “Nhìn thì nhìn, vội cái gì, anh có nói gì em đâu.”
“Không có, em không cần nhìn, thật sự ngoài ý muốn.” Tố Tố xấu hổ, cảm thấy mất mặt vô cùng, thật ra thì, ặc, đúng là ngoài ý muốn mà.
Sở Lăng Xuyên không lên tiếng, xoay người cầm túi nhét vào lòng cô, Tố Tố nghi ngờ hỏi: “Gì đây?”
“Tự xem.”
Tố Tố nhìn Sở Lăng Xuyên, rồi lại nhìn về cái túi, cô lấy đồ bên trong ra xem, mắt trừng lớn, mặt đỏ bừng, trong tay cô là mấy cái quần lót nữ.
Cô cảm thấy cực kì quẫn bách, Sở Lăng Xuyên, anh có nhất thiết phải khiến cô quẫn bách hơn nữa không, hu hu, Tố Tố khóc không ra nước mắt, đứng ngốc ở đó, Sở Lăng Xuyên cúi đầu hôn lên mặt cô:
“Anh đi làm cơm tối, em cứ tiếp tục, không cần xấu hổ.”
Anh nói xong xoay người đi ra ngoài, Tố Tố rốt cuộc phản ứng lại, đây là vì cô nói mình mua quần lót cho anh, anh không giúp cô mua cái kia, hừ, cố ý.
Tố Tố vứt vật trong tay lên bàn, nhào tới nhảy lên lưng anh, Sở Lăng Xuyên đỡ cô luôn lên, cô xấu hổ đấm vai anh.
“Sở Lăng Xuyên, cái người bại hoại này, tại sao có thể làm như vậy, anh thật là xấu.”
“Dạ, anh là người xấu, bây giờ người xấu muốn cõng em đi làm cơm, đi thôi!”
Sở Lăng Xuyên cõng Tố Tố vào nhà bếp, hai người cười đùa, tràn đầy vui vẻ.
Sau cơm tối, hai người đến nhà ba mẹ cô, chơi đến hơn chín giờ mới về, tính trưa mai sẽ qua chỗ ba mẹ anh.
Sau khi rửa mặt nghỉ ngơi, Sở Lăng Xuyên vuốt ve bụng cô, buồn bực nói: “Bảo bối, em đến tháng như vậy thì tối qua anh cố gắng vô ích rồi.”
Tố Tố chột dạ cười, sau đó ôm cổ anh thì thầm: “Vậy có muốn cố gắng nữa hay không?”
“Không phải em bị…….?” Sở Lăng Xuyên nói nửa câu mới phản ứng kịp, đè cô xuống giường, vỗ vào mông cô vài cái, tỏ vẻ trừng phạt, “Thật là, dám gạt anh à?”
Trần phạt chân chính còn ở phía sau, Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên dùng tư thế mà anh thích nhất trừng phạt, kịch liệt triền miên……
Sáng hôm sau, tất nhiên Tố Tố dậy trễ, sau khi cô dậy, hai người cùng nhau ăn điểm tâm rồi tính đi ra ngoài một vòng, sau đó đến thăm ba mẹ Sở.
Tâm tình của Tố Tố và Sở Lăng Xuyên rất tốt, trước khi đến bãi đậu xe, một người xông đến ngăn trước mặt họ, người này chừng năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, cặp mắt sưng đỏ tiều tụy.
“Cháu...cháu là An Nhược Tố?”
Nghe đối phương nói thế, Tố Tố kinh ngạc, tìm được một gương mặt trong trí nhớ nhưng lại không rõ ràng, “Bác là?”
“Cháu có thể không biết bác, bác… bác là mẹ Thẩm Hạo Vũ.”
Mẹ Thẩm Hạo Vũ? Tố Tố rốt cuộc cũng nhớ ra, hình như cô từng gặp bà, nhưng khác rất nhiều so với người đang đứng trước mặt.
Cô quay đầu nhìn Sở Lăng Xuyên một cái, trong lòng có chút lo lắng, sợ anh hiểu lầm, cô cũng không biết rốt cuộc mẹ Thẩm Hạo Vũ đến tìm mình làm gì.
Lúc này mẹ Thẩm Hạo Vũ vừa khóc vừa nói: “Bác biết rõ mình đến tìm cháu như thế này là không phải, nhưng….bác thật sự không còn cách nào, bác xin cháu, đi thăm nó một chút, bây giờ ai nói nó cũng không nghe, có lẽ, chỉ có cháu mới khuyên được nói.”
Mẹ Thẩm Hạo Vũ nói như vậy càng khiến cô khó hiểu, anh ta làm sao? Tại sao muốn cô đi khuyên, đã xảy ra chuyện gì? Cô có chút lo lắng.