Cô Dâu Của Trung Tá

2: Đi thăm anh! 2


trước sau

Editor: Uyên Xưn

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Gia đình Hàm Hàm vốn định kiện Chu Gia Hiền, nhưng mẹ anh ta biết chuyện, đến cửa nhà cô ấy khóc lóc cầu xin. Năm xưa ba Chu Gia Hiền mất sớm, hiện tại chỉ có mỗi một đứa con trai, nếu như Chu Gia Hiền thật sự ngồi tù, bà ấy sẽ không có nơi nương tựa.

Hàm Hàm vốn quyết tâm muốn kiện Chu Gia Hiền, nhưng mà, mẹ anh ta vừa khóc vừa quỳ xuống cầu xin khiến Hàm Hàm mềm lòng.

Đáng thương cho tấm lòng ba mẹ trong thiên hạ, cuối cùng Hàm Hàm nhìn mặt mũi của mẹ Chu Gia Hiền, bỏ qua cho anh ta, tuy nhiên vẫn làm thủ tục ly hôn.

Mẹ Chu Gia Hiền làm chủ, chuyện này đối với anh ta cũng là một sự trừng phạt, cũng là cho Hàm Hàm một cái công đạo, từ nay về sau, hai người đường ai nấy đi.

Hàm Hàm như thế khiến Tố Tố đau lòng, chỉ là cô không rõ, tại sao hạnh phúc đến lại khó khăn như vậy.

Cô nghĩ lại thời gian chị em quen biết nhau từ mười mấy tuổi, cái tuổi ấy hồn nhiên vô tư, không hề biết tư vị của nỗi buồn, đến bây giờ, người thì kết hôn, người thì ly hôn, chịu biết bao cay đắng, càng nghĩ đến lòng càng sầu não.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối tuần lại đến, dĩ nhiên, người vui nhất là Tiểu Bao rồi.

Sau khi tan việc, Tố Tố mua một ít đồ dùng hàng ngày. Về đến nhà, phòng khách thì trống không, mà trong phòng ngủ có tiếng, cô liền đi vào.

Cô chấn kinh, nếu như không phải mẹ và Tiểu Bao ở bên trong, cô nhất định cho rằng trong nhà có trộm, bởi vì cả phòng đều bị lật loạn lên.

“Mẹ, chuyện gì xảy ra?” Tố Tố trợn mắt nhìn khắp phòng, Lý Nguyệt Hương có chút bất đắc dĩ, “Còn không phải tiểu tổ tông này, làm loạn khắp nơi, mẹ vừa dọn xong thì thằng bé lại lật ra, mẹ đành để kệ vậy thôi.”

Tiểu Bao biết mẹ về, nhưng mà cu cậu cũng không rảnh để ý đến, chỉ một mực lục trong tủ quần áo, rốt cuộc tiểu tử cũng bò ra ngoài, còn cầm theo một cái quần, vứt lên giường.

Tố Tố nhìn kỹ, thấy trên giường là một đống đồ, là quần áo, tất, đồ chơi của cu cậu, dọn nhà sao. Tố Tố ôm Tiểu Bao một thân mồ hôi lên, “Bảo bảo, con đang làm gì thế, đại vương phá.”

Tiểu Bao chỉ tay lên giường, sau đó lại chỉ tay ra ngoài,  “Ba, ba…...”

“Ba làm sao?” Tố Tố đoán không ra ý của tiểu tử, gần đây cu cậu làm toàn những điều lạ, cô bắt đầu nhìn không thấu tâm tư con trai.

Tiểu Bao không biết diễn đạt, bà ngoại nói ngày mai là cuối tuần, mẹ sẽ không phải đi làm, có thể ở cùng cu cậu cả ngày.

Nhưng mũ mũ đã nói, lúc mẹ rảnh rỗi có thể dẫn đi gặp ba, hoặc là lúc ba rãnh rỗi sẽ trở lại thăm cu cậu.

“Ba….đi đi….” Tiểu Bao thấy Tố Tố và Lý Nguyệt Hương không hiểu, cu cậu lại gọi, “Ba….mũ mũ....”

Tiểu tử trượt khỏi người Tố Tố, chạy xuống lấy điện thoại, đưa cho Tố Tố, “Ba…...nói nói!”

“Tiểu Bao muốn gọi điện cho ba sao?” Tố Tố rốt cuộc cũng hiểu được một chút, nhưng vẫn chưa đủ, nhìn dáng vẻ nóng nảy của Tiểu Bao, cô khẽ bấm số của Sở Lăng Xuyên.

Cô gọi mấy lần vẫn không có người nhận, cô từ từ giải thích cho Tiểu Bao, “Bảo bảo, ba đang bận, bây giờ không thể nghe điện thoại, lát nữa chúng ta gọi lại có được không?”

Tiểu Bao chính là người lớn nhất trong nhà, cu cậu không hiểu, không đạt được mục đích, cho nên khóc lóc, lăn lộn đòi ba.

Lý Nguyệt Hương vội vàng ôm Tiểu Bao lên, thúc giục Tố Tố, “Gọi lại mấy lần.”

Tố Tố đành gọi lại cho Sở Lăng Xuyên, lần này có người nhận, “Alo?”

Tố Tố cũng không biết nói gì, mà Sở Lăng Xuyên nhận được điện thoại của Tố Tố, như mở cờ trong bụng. dien,dan...lqsuydonuyn

“Con trai tìm anh đấy.” Tố Tố quay sang nhẹ nhàng nói với Tiểu Bao, “Tiểu Bao, không cho khóc, nếu không mẹ bảo ba cúp điện thoại nhé.”

Mẹ An ôm Tiểu Bao đến, cu cậu cầm lấy điện thoại, cũng dừng khóc, nếu không phải trên mặt còn vương giọt lệ, thật sự nghi ngờ mới vừa rồi người khóc không phải cu cậu.

“Ba.” Tiểu Bao ngọt ngào gọi, Tố Tố ở bên cạnh nhẹ nhàng lau
nước mắt cho con trai.

Sở Lăng Xuyên nghe thấy giọng nói của con trai, trong lòng mềm mại, “Tiểu Bao lại khóc nhè phải không, nam tử hán, sao có thể khóc nhè đây?”

“Ba….trở về….” Tiểu Bao cố gắng diễn đạt, cu cậu mới không muốn khóc, còn không phải do mẹ và bà ngoại không hiểu ý hay sao.

Giờ phút này, cuối cùng Tố Tố và mẹ An cũng hiểu, đây là Tiểu Bao muốn Sở Lăng Xuyên về nhà, bởi vì mai là thứ bảy.

“Con trai nhớ ba phải không?” Anh cũng nhớ con, nhớ vợ, tuy nhiên dạo này quá bận rộn, cuối tuần này lại không thể về, đang suy nghĩ hết bận sẽ gọi điện về, không ngờ, người trong nhà cùng anh tâm ý tương thông.

“Nhớ!” Tiểu Bao thành thật nói, thật giống như bộ dáng của người lớn.

“Con trai, ba cũng nhớ con, bảo mẹ nghe điện thoại, ba nói chuyện với mẹ một chút, để mẹ con tới tìm ba.”

Tố Tố nhận lấy điện thoại từ tay Tiểu Bao, “Cuối tuần này anh không về được sao?”

“Mấy ngày nay quá bận, vài bữa nữa là tốt rồi. Vợ à, anh nhớ em và con trai, nếu ngày mai em rảnh, mang theo con đến đây đi, thuận tiện thăm chỗ làm việc mới của anh. Nơi này cũng là ngôi nhà thứ hai của con trai chúng ta.” Sở Lăng Xuyên thành thật, không che giấu tình cảm trong nội tâm của mình.

Tố Tố bị anh đột ngột thổ lộ làm cho luống cuống, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào, cô nhìn ánh mắt mong đợi của con trai, cuối cùng trả lời, “Được!”

Sự kích động hiện lên trên khuôn mặt Sở Lăng Xuyên một cách rõ ràng, anh dặn dò địa chỉ cho Tố Tố, dặn cô lái xe cẩn thận, sau đó hàn huyên vài câu với Tiểu Bao và mẹ An rồi mới cúp máy.

Lúc này Tiểu Bao mới vui vẻ, chạy đến bên cửa sổ, loay hoay chơi đồ chơi của mình.

Tố Tố nhìn đống đồ trên giường, lúc này mới phản ứng được, tiểu tử này lẽ nào muốn cô dẫn đi gặp Sở Lăng Xuyên, cho nên cái gì cũng đã chuẩn bị xong.

Đây thật sự là một đứa bé sao? Không ai dạy Tiểu Bao chuẩn bị đồ, cũng không có ai bảo đi tìm Sở Lăng Xuyên, nhưng mà, cái ý định nhỏ kia thật khiến người ta rung động.

Mẹ An cũng nhức đầu, bà xoa mặt Tiểu Bao, sau đó nói với Tố Tố: “Con phụ trách dọn nhà, mẹ đi làm cơm tối.”

Ôi! Cái vinh quang dọn nhà liền rơi trên người Tố Tố, cô đặt tất cả mọi thứ về vị trí cũ, chuẩn bị balo cho Tiểu Bao, nói cho cu cậu biết, ngày mai sẽ mang theo.

Sau khi dọn xong, ba An cũng trở về, trong tay ông còn cầm thêm bao thuốc. Ông thấy Tiểu Bao chạy ra liền ném bao thuốc lên bàn, sau đó bế Tiểu Bao lên, còn hôn thêm hai cái, “Tiểu Bao, đây là định đi du lịch sao?”

Tiểu Bao không lên tiếng, Tố Tố không nhịn được cười, “Tiểu tử này thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài gặp ba, đúng là tiểu quỷ, cái gì cũng biết, con không nghĩ đây là đứa bé một tuổi nữa.”

Ba An cố ý giả bộ đau lòng, “Tiểu Bao đi thăm ba, vậy ngày mai ông ngoại không được gặp Tiểu Bao rồi, như vậy đi, ngày mai Tiểu Bao để mẹ đi thăm ba, con ở nhà chơi với ông bà ngoại nhé!”

Đôi mắt Tiểu Bao đảo quanh, không lên tiếng, chỉ hôn lên má An Quốc Đống, chọc cho ông một trận cười, “Con trai như này không được, nhỏ như vậy mà đã thành tiểu quỷ rồi.”

Tố Tố cười, lòng đầy kiêu ngạo. Lúc này cô cũng bất chợt nhớ tới những lần mình đi thăm Sở Lăng Xuyên, từng hình ảnh xuất hiện rõ ràng trong tâm trí.

Sở Lăng Xuyên, ngày mai gặp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện