*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Uyên Xưn
--- ------ ------ ------ ------
Đúng lúc này có tiếng mở cửa, giọng nói đáng yêu của Tiểu Bao truyền đến, “Mẹ, ba…..”
Ôi, ma vương của anh trở lại.
Hai người tách nhau ra, Tố Tố đứng dậy đi về phía Tiểu Bao, cu cậu liền nhào vào ngực cô.
Người trong nhà đều trở về, thời gian ở chung của Tố Tố và Sở Lăng Xuyên kết thúc.
Sau khi xem xong video, tâm tình Sở Lăng Xuyên không có cách nào trở nên bình tĩnh, ngược lại, Tố Tố vẫn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng ai có thể hiểu tâm tình cô?
Lúc này đã đến giờ cơm trưa, hôm nay Sở Lăng Xuyên vào bếp, anh thành thục chuẩn bị mọi thứ, chẳng bao lâu bữa cơm đã xong xuôi.
Tố Tố đi sang nhà bạn, lúc về đến nhà đã khá muộn, cô nghĩ rằng Tiểu Bao đã ngủ nên đi lại nhẹ nhàng, vừa mới mở cửa phòng ngủ, thiếu
chút nữa đã ngất đi.
Tố Tố trừng mắt nhìn con trai bảo bối của cô, khóc không ra nước mắt, trời ạ, ai cho cô một gậy để cô ngất đi được không?
Tiểu Bao ở trên giường quậy long trời lở đất, trên mặt bôi đầy những thứ xanh đỏ, ngay cả tóc cũng bết lại một chỗ. Cháo? Hình như là chuối tiêu! Tóc cu cậu dựng đứng lên như vuốt keo vậy.
Bình sữa, bánh bao nằm lăn lóc trên giường, trên đất vương vãi vỏ chuối, trên giường, Tiểu Bao dùng chân, ra sức đạp chuối tiêu, hết đạp rồi nắm, bóp. Tay, chân, quần áo, đều dính chuối.
Giờ phút này, Tố Tố rất muốn đánh vào cái mông của tiểu tử, nhưng mà, cô không làm, chỉ có thể đè nén lửa giận.
Mà lúc này, Sở Lăng Xuyên không những