Cô Dâu Của Trung Tá

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Tiểu Bao Tử cúi đầu nhìn cái loại máy móc gì đó đang ở trong tay của mình. Đầu ngón tay nhỏ của nhóc cứ di đi di lại ở trên bề mặt của máy cạo râu, vô tình đầu ngón tay ấn vào trên cái chốt mở máy. Chiếc máy cạo râu hoạt động vang lên ong ong.

Tiểu Bao Tử thì thật giống như đang nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng kinh sợ vậy, liền run lên. Một phát, nhóc liền vứt cái máy cạo râu còn đang rung rung chạy kêu vo vo ở trong tay mình xuống trên mặt đất. "Oa" một tiếng khóc lên, cũng nhanh chóng đứng lên, chạy nhanh về phía Tố Tố đang ở cách nhóc gần nhất, bổ nhào vào trên chân cô.

Trong cặp mắt to như trái nho đen kia đều là nước mắt. Tiểu Bao Tử nước mắt lưng tròng nhìn Tố Tố, @MeBau*[email protected]@ ngón tay nhỏ chỉ vào cái cạo râu vẫn đang còn kêu vang lên ong ong kia, trên mặt lộ ra biểu tình hơi sợ hãi, ê ê a a nói với Tố Tố cái gì đó.

Cậu nhóc bị sợ tới mức khóc òa lên như vậy làm cho người lớn trong nhà cũng không thể không nở nụ cười hiền hậu. Tố Tố ôm lấy con trai, ôm vào trong ngực, không thể nào kìm giữ được tiếng cười, dỗ dành Tiểu Bao Tử: "Cục cưng đừng sợ nhé, cái kia là máy cạo râu của ông ngoại thôi, không sợ nhé!"

An Quốc Đống cũng cười đến không dừng được. Ông đi qua cầm máy cạo râu của mình lên, để máy thổi mạnh ở trên quai hàm để làm mẫu. Ông muốn làm cho cậu nhóc không bị sợ hãi, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn xem này, cái máy này là để dùng như thế này nhé, nó không cắn người đâu. Thế nhưng, Tiểu Bao Tử kia vẫn cứ mím chặt môi, nước mắt lưng tròng, khiến người ta phải đau lòng.

Tay Sở Lăng Xuyên đưa lên vuốt cằm, nhìn thấy đôi mắt của con trai ngập tràn nước mắt long lanh như vậy, cũng bật cười. Cậu nhóc này, không sợ
trời không sợ đất, lại bị cái máy cạo râu kia hù dọa sợ. Đứa nhỏ vẫn chính là đứa nhỏ, tuy rằng vừa thông minh hiểu chuyện, lại vừa đáng yêu, nhưng vẫn chỉ là một cậu nhóc con còn chưa đến hai tuổi.

Mà Tố Tố cũng không khỏi nhớ lại lần trước cô đưa Tiểu Bao Tử đi cắt tóc. Thợ cắt tóc cũng lấy cái máy cắt tóc chạy bằng điện ra bật lên, vừa mới đưa sát vào gần đầu của cậu nhóc, cậu nhóc cũng liền khóc lớn. Cho nên thợ cắt tóc cũng đành phải dùng kéo cắt tóc để cắt tóc vậy. Trẻ con đều giống nhau, đều sợ bị cạo đầu bằng máy.

Lúc này cậu nhóc lại mở cái máy cạo râu kia ra, thật đúng rất giống với cái máy cắt tóc kia, nên cậu nhóc đã bị hù sợ, Nghĩ lại một màn vừa rồi kia, Tố Tố lại không nhịn được cười, cũng cúi xuống hôn một cái ở trên mặt cậu nhóc.

Sở Lăng Xuyên đi qua, ôm lấy Tiểu Bao Tử từ trong lòng Tố Tố. Anh đặt con trai ở trên vai, mang theo Tiểu Bao Tử chạy trong nhà... Cậu nhóc lại cười rộ lên khanh khách! Thật sự là trẻ con khóc cũng dễ dàng, cười cũng không khó chút nào.

Rất nhanh cũng đến buổi trưa.. Tố Tố đi làm cơm trưa, Lý Nguyệt Hương hỗ trợ. An Quốc Đống thì nhàn nhã nhất, ông đến ở trong thư phòng để luyện chữ. Sở Lăng Xuyên thì phụ trách chơi với con trai, dỗ cho con trẻ chơi đùa vui vẻ là tốt rồi.

Tiểu Bao Tử nằm sấp ở trên tấm thảm chuyên dụng của mình. Sở Lăng Xuyên cũng nằm sấp người xuống. Hai cha con nằm đầu đối với đầu. Anh nhìn Tiểu Bao Tử, hỏi muốn thăm dò cậu nhóc: "Con trai, tối hôm nay lại cùng ba ba trở về nhà mà đêm qua con ngủ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện