*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Môi của anh thỉnh thoảng cũng hôn hít lấy môi của cô một chút. Tố Tố cúi đầu, môi của anh dừng ở trên trán của cô. Tầm mắt của cô lại rơi vào trên ngực anh. Cô không nhịn được mà đưa tay lên, cẩn thận từng ly từng tí xoa xoa lên vết sẹo chỉ thiếu một chút nữa làm anh mất mạng kia. Cô không có cách tưởng tượng được, thời điểm bị viên đạn xuyên thấu vào nơi này, anh đã đau đớn đến cỡ nào! Cô không thể nào tưởng tượng được máu tươi chảy đầm đìa như thế nào, không cách nào tưởng tượng được, anh đã làm thế nào mà tìm được đường sống trong chỗ chết, càng không cách nào tưởng tượng được, trong hai năm qua, anh đã trải qua nguy cơ trùng trùng như
thế nào.
Kỳ thực những chuyện này, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn cô từng đã nghĩ tới, từng đã lo lắng đến. Suy nghĩ xem anh ở đâu, có bị nguy hiểm hay không? Anh đang làm cái gì, có phải đang bị thương hay không. Nhưng mà từ sự chờ đợi đến đau lòng, hết thảy đều trở nên chết lặng.
Lần đầu tiên nhìn thấy vết thương của anh, cô đau lòng, khóc không thôi. Lần thứ hai nhìn thấy, cô vẫn khóc như cũ. Đến bây giờ nhìn đến vết thương kia, cô vẫn muốn khóc như trước! Đó là một loại cảm xúc khó có thể nói ra được thành lời.
"Anh có còn đau không?" Cô ngây ngốc hỏi một câu, hiện tại khẳng định là không đau nữa rồi, nhưng lúc trước nhất định rất đau rất đau. Sở Lăng Xuyên cầm tay