*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Một lát sau, Tố Tố mới nói, vẻ có chút không được tự nhiên: "Đúng vậy, em quên mất! Mà này... Nhiệm vụ này từ nay giao cho anh nhé, giao cho đồng chí Đại Xuyên phụ trách chuyện này đó!"
Sở Lăng Xuyên cười, ôm chặt lấy cô: "Tất nhiên chuyện này là phải do anh phụ trách rồi." Kỳ thực, anh nghĩ nhiều đến chuyện lại muốn có thêm một tiểu cô nương nữa. Có con trai có con gái, như vậy thật tốt! Con trai giống anh, con gái giống Tố Tố, nhưng mà, cũng cần phải hưởng ứng chính sách, một con là tốt rồi.
Khi anh mát xa, bất tri bất giác, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn bụng Tố Tố cũng không còn đau đớn như vậy nữa, nên Tố Tố liền nặng nề ngủ thiếp đi. Vừa ngủ dậy, thấy trời đã sáng rõ, Tiểu Bao Tử ở bên ngoài đang quát to như cãi nhau, thật náo nhiệt.
Tố Tố cọ xát mặt ở trên gối, duỗi cái lưng mệt mỏi, nghe con trai và Sở Lăng Xuyên ở bên ngoài, đang dùng loại ngôn ngữ "Hoả Tinh" để nói chuyện gì đó với nhau, cô không khỏi mỉm cười.
Cô đứng dậy, chuẩn bị rời giường, lại nhìn thấy trên chăn bày đặt một đống này nọ. Cô tập trung nhìn vào. A! Chằng phải là nhãn hiệu băng vệ sinh mà cô vẫn thường xuyên dùng hay sao! Ở đâu ra vậy nhỉ?
Tố Tố sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh, cô liền ý thức được, nhất định là Sở Lăng Xuyên đã mang về, trừ anh ra thì không người nào khác. Xem xét cái gói băng vệ sinh, đầu tiên là cô cười, sau đó lại cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, không khỏi nghĩ đến việc cô từng đã yêu cầu anh đi mua băng vệ sinh cho cô. Anh chết sống không chịu, cuối cùng vậy mà cũng mua về cả quần lót. Lúc đó cô quýnh lên, không nhịn được mà suy nghĩ, mua
quần lót cũng là một việc thật ngượng ngùng, vì sao anh dám làm?
Có đôi khi thực không có cách nào để lý giải được của anh ở trong khối óc cao cấp của anh đã suy nghĩ như thế nào. Ngồi ở chỗ đó, cô nhớ lại một chút, rồi sau đó rút ra một cái băng vệ sinh, rời giường. Một ngày mới lại bắt đầu rồi.
Sở Lăng Xuyên sớm đã làm xong bữa điểm tâm, @MeBau*[email protected]@
cũng đợi đến khi cô rời giường rồi. Tiểu Bao Tử đã sớm được Sở Lăng Xuyên chăm sóc cho ăn no, lúc này đang chơi đùa tán loạn, di chuyển hết thảy các thứ này nọ ở trong phòng mà nhóc có thể di chuyển được. Mà Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cũng không quan tâm, cứ để cho nhóc tự do đảo lộn mọi thứ, cũng không ngại chốc lát nữa sẽ phải thu dọn lại.
Tiểu Bao Tử tự mình một mình chơi đùa. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cùng nhau ăn điểm tâm. Hai người ngồi đối diện với nhau, đột nhiên anh nâng tay lên, dùng ngón cái từ từ gạt trên khóe môi của cô. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Không cần hỏi cũng biết trên khóe môi của cô có dính thứ gì đó.
Chỉ là động tác rất nhỏ, không nói gì, nhưng vô cùng thân thiết, nồng đậm sự cưng chiều. Nếu như không có những ký ức không tốt và đau xót trước kia, hết thảy đều tốt đẹp phảng phất như ở trong thế giới đồng thoại, mà cô làmột công chúa hạnh phúc nhất. Nhưng mà, cuộc đời này không như vậy, nếu như vẫn chính là nếu như!
Thời điểm ăn được một nử bữa cơm, Tố Tố như chợt nhớ ra cái gì đó, liền hỏi anh: "Anh đã uống thuốc chưa vậy?"
"Buổi sáng anh và mới thức dậy liền đã uống rồi." Sở Lăng Xuyên nói xong lại