*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Kỳ thực, trong lòng Thẩm Hạo Vũ có hai câu nói muốn nói với Sở Lăng Xuyên, muốn nói câu thật có lỗi, bởi vì anh từng đã gây ra phiền toái cho Sở Lăng Xuyên và Tố Tố. Còn có một câu nữa, chính là anh phải cám ơn Sở Lăng Xuyên đã trợ giúp để anh gặp lại được ánh sáng rực rỡ. Thẩm Hạo Vũ anh đã thiếu nợ đối với Sở Lăng Xuyên rồi.
Nhưng mà, đến cuối cùng Thẩm Hạo Vũ cũng không nói cái gì hết. Cái câu thật có lỗi kia, có nói ra cũng đã là chuyện vô bổ rồi. Hai chữ cám ơn thật sự cũng không đủ để cảm tạ sự giúp đỡ của Sở Lăng Xuyên. Thẩm Hạo Vũ cùng Sở Lăng Xuyên kỳ thực là người giống nhau, đều tình nguyện để cho người khác thiếu của mình, chứ cũng không hy vọng bản thân mình sẽ thiếu của người khác. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Cho nên, anh hi vọng
có cơ hội có thể đáp trả lại sự chân tình này cho Sở Lăng Xuyên.
Suốt dọc đường đi, hai người đàn ông đều trầm mặc. Xe cũng chạy đến cửa bệnh viện của đoàn bộ phận. Hai người cùng nhau xuống xe, đi vào, lên lầu. Đi tới cửa phòng bệnh của Hồng Trang, thì hai người một trước một sau đi vào.
Vốn khi còn ở trên xe, Thẩm Hạo Vũ liền đã dự đoán được có thể sẽ nhìn thấy Tố Tố. Bất quá, khi thật sự nhìn thấy cô, thì anh lại vẫn có chút gì đó hơi ngơ ngác. Nhưng sau đó Thẩm Hạo Vũ liền lập tức khôi phục lại sự tự nhiên. Anh bình tĩnh chào hỏi với Tố Tố, rồi sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu của Tiểu Bao Tử một chút. Anh nhìn về Hồng Trang: Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn "Không phải là sức khỏe của em vẫn rất tốt hay sao, thế nào lại