Cô Dâu Của Trung Tá

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

La Vĩ Khôn đứng ở nơi đó nhìn Hàm Hàm đóng chặt cánh cửa tủ quần áo, hóa đá rồi. Cuối cùng lại không nhịn được cười, anh cười đến gần như lăn ra ở trên mặt đất. Vì có thể để thân mình đứng ổn định, thân thể anh phải dựa vào ở trên vách tường, cười đến muốn căng gân.

Anh còn đang ở đó cười, Hàm Hàm đã mở tủ quần áo ra, đi ra ngoài, mắt híp lại, bước chân thất tha thất thểu đi ra ngoài. Thời điểm đi tới cửa, trong tầm mắt cô rốt cục có sự tồn tại của La Vĩ Khôn.

Cô lắc lắc đầu, trừng mắt nhìn. @MeBau*[email protected]@ Nhất định là cô đang nằm mơ rồi, cô đang ở trong nhà tại sao có thể có La Vĩ Khôn kia chứ. Cô nâng tay chống cái đầu còn choáng váng chóng mặt một chút, đi tới cửa, về phòng của mình để ngủ. Cô khẳng định là bản thân đang nằm mơ, nhất định là như vậy!

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà vừa đi đến cửa phòng thì đã bị người ôm lấy. Cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên. Trong men say mênh mông, ánh mắt cô dùng sức nhìn vào người đàn ông đang ở trước mắt, cũng đưa tay lên để sờ sờ mặt anh.

Xúc cảm chân thật, ấm áp! Không phải là cô đang nằm mộng, lẽ nào nằm mộng lại quá chân thực đến như vậy được chứ! die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Cô sợ tới mức muốn rụt tay về nhưng mà đã chậm rồi, tay của cô đã bị anh bắt được, thắt lưng cũng bị anh gắt gao ôm lấy.

"Buông ra tôi ra... Tại sao anh lại ở trong nhà tôi như vậy? Anh cút đi...." Hàm Hàm nói xong cũng quay đầu nhìn cảnh vật chung quanh. Cô ngây ngốc hồ hồ lầm bầm lầu bầu: "Đây không phải là nhà của mình… đây là đâu nhỉ? Mình... Hình như mình
đã từng tới đây rồi."

Hàm Hàm rốt cục ý thức được có gì đó không thích hợp. Cô không phải đang ở trong nhà của mình, mà hình như là cô đang cùng với La Vĩ Khôn. dinendian.lơqid]on Nhưng mà, vì say rượu nên đã làm cho cô cũng không thể tự hỏi mình cho thật sự rõ ràng. Chỉ là trong đầu cô có một cái ý niệm rất rõ ràng, đó là phải rời đi.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô vùng vẫy, vội vàng kêu lên: "Buông tôi ra, tôi muốn phải về nhà."

La Vĩ Khôn không buông tay. Hàm Hàm say giống một con mèo vậy, vừa cào lại vừa cắn, còn đá, đánh La Vĩ Khôn. La Vĩ Khôn đành phải trước buông lỏng cô ra. Hàm Hàm nghiêng ngả chao đảo đi ra khỏi chỗ phòng ngủ của anh, thế nhưng tìm được lối đi ra phía ngoài cửa, lại cứ như vậy, quấn khăn tắm quanh người, dự tính bỏ chạy lấy người.

La Vĩ Khôn liền vội vàng gấp rút đuổi theo, ôm lấy cô, đi về hướng trong phòng ngủ, cũng vừa dỗ dành cô: "Trời cũng đã quá muộn rồi, nghe lời nào, ngày mai sẽ về nhà, hiện tại hãy ngoan ngoãn đi ngủ. Bằng không, anh liền nhốt em ở trong này, em đừng hòng nghĩ muốn đi đến chỗ nào khác được!"

"Tôi không cần, không cần...." Hàm Hàm giãy giụa náo loạn. Chiếc khăn tắm đang quây ở trên người trong lúc giãy dụa đã rớt xuống, để lộ ra thân thể hoàn mỹ đẹp đẽ của cô ở trước mắt anh. Khiến cho thân thể La Vĩ Khôn căng thẳng, con ngươi như trầm xuống. Giờ khắc này, anh lại càng không thể thả cô ra được. Thân thể anh coi như dính ở cùng một chỗ với cô. Hai tròng mắt của anh không nhịn g được, cứ tham


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện