Editor : Mèo (meoancamam)
Đúng vậy, không đi, Tố Tố quyết định sẽ không đi, thế nhưng nhớ tới giọng nói vui mừng của Sở Lăng Xuyên ở trong điện thoại thì hai chữ "không đi" nói không nên lời. Với lại đâu có ai nói đi lại đột nhiên không đi, phải có nguyên nhân và còn phải thuyết phục nữa.
Vì sao lại không đi ? Vì chính mình thực ra không muốn đi hay bởi vì trong lời nói của mẹ chồng ? Tố Tố cũng không muốn tìm hiểu đến cùng, dù sao chính là không đi, có quyết định này buổi tối cô cũng không ở lại tân phòng (phòng tân hôn), sau khi mẹ chồng đi liền dứt khoát mang theo một đống đồ đạc đã ua trở về nhà mẹ đẻ.
Trở lại nhà mẹ đẻ, Tố Tố nhìn trong tủ lạnh một chút, mẹ chuẩn bị nhiều thịt bò khô như vậy thì làm sao bây giờ ? Không có người đi, vậy đồ vật đi cũng coi như là một chút an ủi nho nhỏ phải không ? Cô dứt khoát gửi đồ vật qua bưu điện dễ dàng.
Sáng ngày hôm sau, Tố Tố vốn định gọi điện thoại cho công ty chuyển phát, nhưng mà người ta còn chưa đi làm nên muộn một lúc. Cô cũng đi làm nên không có ai ở nhà cho nên Tố Tố trực tiếp tìm cái thùng đóng gói những thứ muốn đưa cho Sở Lăng Xuyên kia vào trong thùng.
Lý Nguyệt Hương nhìn Tố Tố một phen làm việc, nhịn không được mà nói thầm :"Con đây là muốn hôm nay liền đến ?"
"Mẹ à, tuần này trường học có việc, con không đi đươc, mấy thứ này con định gửi qua bưu điện cho Xuyên." Tố Tố nói xong liền đặt vào trong một cái máy cạo râu mà cô mua cho Sở Lăng Xuyên "Mẹ, một lát nữa mẹ gọi điện thoại cho công ty chuyển phát đến đây, ký gửi đồ vật, con phải đi làm."
Lý Nguyệt Hương nhíu mày nhìn Tố Tố, lo lắng nói :"Sao con thay đổi chủ ý so với thời tiết thay đổi còn nhanh hơn, ngày hôm qua đây có nói tới việc này, tại sao hôm nay lại thay đổi chủ ý. Trong trường học có thể có chuyện gì, đừng dùng mấy cái này lừa mẹ. Có phải cãi nhau hay không ?"
"Mẹ à, không có cãi nhau, hai chúng con rất hòa thuận, chỉ là tạm thời có chuyện, được rồi, con phải đi rồi, con chào mẹ." Tố Tố không muốn lại bị mẹ hỏi đến, cầm túi như chạy trốn ra ngoài.
An Quốc Đống đi ra từ trong phòng ngủ sắp phải đi làm, nhìn vẻ mặt Lý Nguyệt Hương lo lắng liền nhịn không được nói :"Tôi nói bà này, Tố Tố đều lớn như vậy rồi, chuyện của mình nó khác biết xử lý tốt, con cháu đều có phúc của con cháu, bà nha, đừng luôn lo lắng cái này cái kia, được rồi, tôi cũng đi làm."
Lý Nguyệt Hương vẻ mặt buồn bực, bà là một người rảnh rỗi không quan tâm thì có thể làm gì, quên đi, bà cũng không quản nữa. Liền mang Soái Ca ra ngoài đi bộ tốt lắm cũng giảm bớt buồn bực, Lý Nguyệt Hương ôm Soái Ca ra ngoài đi tản bộ.
*
Tố Tố vẫn không biết cùng Sở Lăng Xuyên nói cô không quan tâm quyết định của anh như thế nào, nhưng rất nhanh đã đến thứ Sáu. Sáng sớm, Tố Tố vẫn đang rối rắm nên nói với Sở Lăng Xuyên như thế nào, thật sự là cô không giỏi nói dối hơn nữa còn có chút chột dạ.
Đặc biệt là Sở Lăng Xuyên người như vậy, nhìn thì tính tình rất tốt, nhưng mà khi bùng nổ thì anh quả thực rất khủng bố. Ở trước mặt người như anh nói không giữ lời, Tố Tố vẫn có chút hơi sợ.
Bên này Sở Lăng Xuyên đối với tình huống của Tố Tố bên kia một chút cũng không biết, mấy ngày nay đều vội vàng, cũng tưởng Tố Tố rất nhanh sẽ tới cho nên không gọi điện thoại cho Tố Tố.
Vợ mình muốn tới, Sở Lăng Xuyên đương nhiên là vô cùng cao hứng cùng mong chờ. Trước kia là người đàn ông độc thân, Sở Lăng Xuyên sẽ trực tiếp ở ký túc xá trong doanh trại, hiện tại lại khác nhau, Tố Tố muốn tới, dù sao cũng phải có chỗ ở.
Cho nên liền ở khu nhà chúc dọn dẹp ra một phòng hơn hơn năm mươi thước. Phòng ở tuy rằng không lớn, chim sẻ tuy rằng nhỏ nhưng bộ phận đều đầy đủ, rất gọn gàng sạch sẽ, ở cũng rất tiện lợi.
Sở Lăng Xuyên bề bộn nhiều việc, đương nhiên không có thời gian sắp xếp mọi thứ, hôm nay có việc còn đi sư bộ một chuyến, buổi chiều mới có thể trở về cho nên việc phòng ở này liền do ban bếp núc và ban thông tin giải quyết.
Mọi người nghe nói Tố Tố muốn tới,
Sở Lăng Xuyên từ sư bộ trở lại doanh bộ đã là 4 giờ chiều, vừa mới đến trước cửa doanh bộ, ban trưởng ban thông tin liền cười hì hì chạy tới, chào sau đó lớn tiếng nói :"Doanh trưởng, phòng ở đã sắp xếp xong, xin chỉ thị."
Sở Lăng Xuyên đi vào chúc viện (nơi cho người nhà) cho anh và Tố Tố liền nhìn thấy, thiếu chút nữa không có cười, chữ Hỉ đỏ thẫm, hoa đỏ thẫm, cái này cũng làm khổ mọi người rồi. Lại nhìn kỹ, trên bàn không biết ai đặt một bó hoa trong lọ, vàng rực rỡ, rất đẹp.
"Doanh trưởng, đã hơn 4 giờ, chị dâu cũng nên đến đi ?"
"Doanh trưởng, nếu không vài người chúng em ra cửa nghênh đón ?"
Có vài người sắp xếp phòng ở xong còn không có rời đi mà cùng Sở Lăng Xuyên lảm nhảm. Tâm tình Sở Lăng Xuyên rất tốt, cũng để bọn họ trêu ghẹo tùy ý, lúc này liền có người tiến vào, hô :"Báo cáo doanh trưởng, có kiện hoàng cho người."
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy trong tay thông tín viên ôm một thùng lớn tiến vào, đặt lên bàn, mọi người tò mò đồ vật đó, là ai gửi qua bưu điện đến, đều vây quanh xem địa chỉ trên đó.
Sở Lăng Xuyên đẩy vài người vây quanh ra, cúi đầu xem địa chỉ trên mặt, là từ nhà bố mẹ vợ gửi qua bưu điện tới, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, màu nhợt nhạt lành lạnh trong mắt phục hồi.
Vài người không có cảm nhận được biến háo rất nhỏ này của Sở Lăng Xuyên, chính là cái mũi ngửi thấy được mùi thịt bò phát ra từ trong thùng, có người kêu một tiếng :"Thật là thơm, cách thùng mà ta đã ngửi thấy một hồi mùi thịt."
Lúc này tay của Sở Lăng Xuyên giơ lên, vừa quay lưng lại rời đi, mấy người....lính kia liền vây xung quang thùng kia, vài người liền mở ra, khi đang định mở ra thì mỗi người đều bị Sở Lăng Xuyên đá một cước.
Mọi người quay đầu lại nhìn Sở Lăng Xuyên, đừng nghiêm, sau đó vẻ mặt lấy lòng nhìn Sở Lăng Xuyên.
Sở Lăng Xuyên nhìn những người lính mới hơn mười hai mươi tuổi trước mắt này, cười mắng :"Đừng giống với với quỷ chết đói mà ăn hết, chừa lại một chút cho ta."
"Vâng, doanh trưởng !"
Mọi người cùng ăn thịt thì Sở Lăng Xuyên lại có điện thoại, là Tố Tố gọi tới, hắn nghe điện người cũng đi ra ngoài, tuy rằng mơ hồ cảm giác Tố Tố có thể không đến đây nhưng lại có chút chờ đợi :"Đến chỗ nào rồi ? Anh đi đón em."
Tố Tố cầm di động, trong lòng có chút lo lắng, do dự một chút mới nói :"Em gửi qua bưu điện cho anh đồ vật anh đã nhận được đi, bên trong là một chút đồ ăn em mua cho anh, còn có thịt bò khô mẹ làm....."
Sở Lăng Xuyên không nói chuyện, Tố Tố cảm thấy có chút nặng nề và áp lực, giống như có một tảng đá lớn vô hình đặt ở trên ngực cô, hóa ra anh khi trầm mặc lại làm cho người ta có áp lực như vậy, sau một hồi nói nhảm mới ấp a ấp úng nói :"Em không quá thoải mái, tuần này sẽ không đến, cái kia....Anh chừng nào thì rảnh để trở về ?"
Tố Tố nói xong rất sợ Sở Lăng Xuyên nổi bão (tức giận), không nghĩ tới bên kia anh lại quan tâm hỏi cô :"Không thoải mái ? Đã gặp bác sĩ hay chưa, nghiêm trọng không ? Đổi mùa, phải chú ý thân thể biết không ?"
"Ừm, em đã biết, anh cũng nên chú ý thân thể, có cái gì cần thì gọi điện cho em, em cho người gửi đến. Này, em tắt điện thoại trước, còn có việc. Tạm biệt anh." Tố Tố nói xong lập tức tắt điện thoại, bình tĩnh cùng quan tâm trong lời nói Sở Lăng Xuyên làm cho cô xấu hổ.