*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Nó không có cách nào giải thích, mà cũng không có cách nào để lý giải. Chỉ là sau khi Triệu Đình Phương đã qua đời, Sở Vệ Bình mới ý thức tới điểm này. Ông cũng kể lại hết những lời nói mà Triệu Đình Phương đã để lại... Kỳ thực cũng chỉ có mấy chữ mà thôi, đó chính là tên của Sở Lăng Xuyên và tên của Tiểu Bao Tử.
Sở Lăng Xuyên nghe được từ trong miệng cha của mình rằng, thời điểm mẹ của anh qua đời, vẫn luôn luôn gọi tên của anh và của Tiểu Bao Tử, thì trái tim của anh đau đớn giống như bị dao cắt. Nước mắt anh rơi như mưa, không cách nào ức chế được sự đau xót buồn bã trong lòng. @MeBau*[email protected]@ Mẹ của anh rốt cuộc trước khi qua đời vẫn không thể được trông thấy anh và Tiểu Bao Tử.
Cho dù thế nào anh cũng không ngờ được rằng, lần gặp mặt lần trước, nhưng lại trở thành lần vĩnh biệt của anh với mẹ của mình. Lúc anh đi, mẹ của anh đã tiễn anh tới tận cửa với vẻ mặt lưu luyến không rời. Hình ảnh ấy dừng mãi lại ở trong đầu của anh, trở thành vĩnh viễn, không thể nào xóa nhòa đi được.
Sở Lăng Xuyên hối hận, vô cùng hối hận. Vì sao trước khi đi anh lại không cho mẹ của mình một cái ôm ấp, không hề nói với mẹ một tiếng: “Mẹ, ngài là người mẹ tốt nhất trên đời! Con yêu mẹ!” Vì sao anh lại không chịu ở bên cạnh mẹ của mình nhiều hơn một chút! [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Vì sao không chịu trò chuyện cùng mẹ của mình nhiều hơn một chút!
Bọn họ đã thỏa thuận với nhau
rồi, chờ sau khi anh diễn tập xong, người trong gia đình sẽ gặp nhau, giải quyết xong vấn đề giữa Tố Tố và mẹ của anh. Nỗ lực lấy được sự tha thứ của Tố Tố, để cho người một nhà vui vẻ hòa thuận với nhau, để cho mẹ anh được ôm ấp thằng cháu đích tôn.
Nhưng vì sao anh lại cứ phải muốn chờ đến sau khi diễn tập xong kia chứ? Vì sao anh lại không sớm hoàn thành một chút tâm nguyện ấy của mẹ kia chứ! Vì sao anh lại hết lần này đến lần khác cự tuyệt yêu cầu được thằng cháu nội đích tôn của mẹ mình kia chứ! Vì sao anh lại không chịu đáp ứng khát vọng bức thiết được gặp thằng cháu nội đích tôn của mẹ mình kia chứ.
Thống khổ, hối hận, áy náy, đã làm cho anh gần như không có cách nào hít thở được. Mà lúc này, hết thảy sự hối hận kia đều đã muộn rồi.
Cả một đêm, anh không có cách nào đi vào giấc ngủ được. Ngày hôm sau, sau khi có được sự phê chuẩn thượng cấp, Sở Lăng Xuyên rời khỏi căn cứ, ngồi máy bay trở về tới thành phố.
Tới đón anh có cha mẹ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn anh cả, chị dâu cả, còn có Tố Tố vợ anh, con trai anh. Mọi người đều đã đến đây, nhưng rốt cuộc anh đã không còn được nhìn thấy mẹ của mình xuất hiện ở trước mắt anh nữa rồi. Vĩnh viễn sẽ không bao giờ có nữa rồi. Anh đau xót, thật sự đau buồn.
Người trong nhà đều mặc quần áo thuần một màu đen. Trên cánh tay áo mọi người đều