Cô Dâu Của Trung Tá

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

"Ban ngày ngài chịu khó vất vả làm công tác tư tưởng cho Tiểu Bao Tử một chút. Con sợ con đi thế này thì đến buổi tối nó lại khóc rống lên. Chủ yếu là vì thời gian rất hạn hẹp, bằng không thì con đã mang cả Tiểu Bao Tử đi theo rồi. Nếu như Sở Lăng Xuyên nhìn thấy Tiểu Bao Tử có lẽ tâm tình anh ấy sẽ được tốt hơn một chút."

Lý Nguyệt Hương gật gật đầu, đồng ý với quyết định của Tố Tố: "Cũng đúng, đoạn thời gian này, con nên chú ý chăm sóc cho Xuyên tử nhiều hơn một chút, khuyên giải, an ủi nó nhiều hơn một chút. @MeBau*[email protected]@ Con cũng không nên mang Tiểu Bao Tử đến đó, ngộ nhỡ đi đi lại nhiều như vậy sẽ bị bệnh."

"Vâng." Tố Tố ngừng lại một chút, không nhịn được lại hỏi Lý Nguyệt Hương: "Mẹ, ngài nói xem, có phải Xuyên tử sẽ trách con hay không? Sẽ trách con cứ luôn luôn không cho mẹ chồng con được gặp Tiểu Bao Tử, khiến cho mẹ chồng con qua đời còn mang theo sự tiếc nuối."

"Đừng có đoán mò như thế! Xuyên tử làm sao có thể trách con được! Không phải đến cuối cùng cũng đã về kịp rồi đó sao! Việc này ai cũng hối hận, tiếc nuối, cũng thấy khó chịu. Không có chuyện ai đúng ai sai trong vấn đề này hết. Hai đứa các con có gia đình hai bên cùng ủng hộ như vậy, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn,
chỉ cần cố gắng một cái cũng sẽ trôi qua thôi!"

"Vâng." Tố Tố vẻ mặt cô đơn gật gật đầu, rồi sau đó nới tay Lý Nguyệt Hương ra, đi chuẩn bị điểm tâm.

Ăn điểm tâm xong thì bảo mẫu đến nhà. Tố Tố vàAn Quốc Đống cùng đi làm, Tiểu Bao Tử liền giao cho bảo mẫu và Lý Nguyệt Hương chăm sóc. Buổi trưa, Tố Tố trở về cùng ăn cơm trưa với người trong nhà, cũng thương lượng với Tiểu Bao Tử một chút. Cô nói với cậu nhóc, buổi tối mẹ không thể cùng với nhóc được, d∞đ∞l∞q∞đ dặn dò nhóc ngoan ngoãn ngủ một giấc cùng với bà ngoại, ông ngoại. Tiểu Bao Tử mới đầu không đồng ý, bất quá đến cuối cùng cũng gật đầu.

Buổi chiều, lúc tan việc đã là năm giờ. Tố Tố xuất phát hướng về nơi đóng quân của Sở Lăng Xuyên. Sợ Sở Lăng Xuyên lo lắng, cho nên cô không nói trước cho anh biết, mà chỉ gọi điện thoại hỏi anh đang ở nơi nào, để xác định anh có đang trong đoàn bộ phận hay không.

Dự kiến của cô cũng không sai biệt lắm, thời điểm Tố Tố đến doanh trại thì khoảng bảy giờ. Xe đứng ở cửa, cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên. Chuông điện thoại vang lên được vài tiếng, sau đó bên kia liền nhận cuộc gọi. Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện