Editor: Mẹ Bầu
Trước hết Tố Tố nhìn thấy một cái cánh tay thô bằng cây gậy gỗ, rồi sau đó là quần áo. Tuyệt đối không phải người cũng không phải quỷ. Lá gan của cô lại lớn hơn một ít. Cô đi về phía trước một bước. Lúc này cô đã nhìn thấy rõ ràng rồi, đó là một con bù nhìn!
Thời điểm nhìn thấy đó chỉ là một con bù nhìn, cả người Tố Tố cảm thấy thoải mái hẳn. Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng thiếu chút bật cười ra, nhưng cuối cùng chính là liền nâng tay lên vỗ vỗ vào ngực của mình, nơi vị trí trái tim nhỏ còn đang có chút sợ hãi. Một chuyện thật là may mắn! Phù! Cám ơn trời đất, không phải cô đã đâm phải người, cũng không phải đâm trúng ma quỷ! @MeBau*[email protected]@ Mà hơn nữa, trên đời này làm gì có quỷ kia chứ, đều là tự mình dọa bản thân mình mà thôi.
Đoán chừng là nơi này đã dựng bù nhìn để dọa chim sẻ, nhưng không biết lại bị ai đó cầm chơi rồi quăng ra ở trên đường như vậy. Đoạn đường này tối om, được đèn xe chiếu lên, nhìn con bù nhìn kia mặc quân áo như vậy, nhìn thật sự là rất giống người, cũng thực dọa người!
Khi nỗi sợ hãi qua đi, Tố Tố xoay người lại. Nhìn thấy bầu trời đêm tối đen như mực, a, cô vẫn cảm thấy rất sợ hãi. Gió lạnh thổi hiu hiu làm cho Tố Tố cảm thấy giá lạnh. Cô muốn lúc này nhanh chóng rời đi thôi, thế nhưng mà, xe của cô đã bị rơi xuống khe của cái hào mất rồi. Tuy rằng khe này cũng nông thôi, nhưng dù sao nó cũng được coi là một cái hào đất. Sợ là xe cũng không thể ra được. Dienddanlequuydon, Cô phải làm sao bây giờ? Cô không thể ngây ngốc ở nơi này cả một đêm như vậy được. Như vậy có phải là hù chết người ta hay không?
Không, bất kể thế nào, cô cứ lên xe trước đã, thử một chút xem có thể lái ra ngoài được hay không. Tố Tố giống như con thỏ lủi đến lên xe, khởi động xe, từ trong con hào đất vật lộn cho xe chạy ra ngoài. Thế nhưng mà không có một chút hiệu quả nào hết! Trời ạ, phải làm sao bây giờ?
*************************
Sau khi bác sĩ Chung rời đi, Sở Lăng Xuyên đi về hướng tòa nhà cơ quan. Anh muốn đi lấy xe của mình, đi ra cửa nhìn xem thế nào. Chẳng lẽ đã vào đêm tối thế này rồi, mà Tố Tố còn đã chạy tới đây thật sao. Anh vừa mới đi tới tòa nhà cơ quan thì vừa vặn gặp phó tham mưu trưởng cùng chính ủy.
Không đợi anh mở miệng nói chuyện, chính ủy cũng liền nhíu mày nói với anh: "Không phải là đã cho cậu nghỉ ở nhà rồi sao? Tại sao lại chạy đến đây thế này, thân thể đã khá hơn chút nào chưa?"
Phó tham mưu trưởng như chợt nhớ ra cái gì đó liền nói: "Vừa rồi cậu có chuyện gì vậy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn ngay cả bà xã đến đây như vậy mà cũng không chịu đi ra đón. Có phải bây giờ muốn đi đón Tố Tố hay không? Cô ấy đã vào được rồi! Vừa rồi tôi đã gặp cô ấy ở cửa, không phải là cậu vẫn còn chưa biết đó chứ?"
"Bà xã của tôi? Đã vào được rồi sao?" Sở Lăng Xuyên không khỏi giật mình. Trong lòng nghĩ hỏng rồi, vừa rồi Tố Tố gọi điện thoại cho anh, nói cô đang ở ngoài cửa, anh còn không tin. Giờ nghe phó tham mưu trưởng nói như vậy, anh mới tin, Tố Tố thật sự đã đến đây.
Anh không nhìn thấy cô đâu cả. Trên đoạn đường đi tới đây, anh cũng không hề nhìn thấy có xe đi lại. Không đúng, vừa rồi khi anh nói chuyện cùng với bác sĩ Chung, hình như có một chiếc xe ô tô con đã tránh qua thì phải. Anh cũng không chú ý nhìn, coi như xe đã rẽ qua một bên.
Phó tham mưu trưởng nhìn thấy bộ dạng của Sở Lăng Xuyên giống như có chút gì đó còn nghi hoặc, không khỏi hỏi lại: "Thế nào, cậu vẫn chưa biết sao?"
Chính ủy nhìn thấy bộ dáng của Sở Lăng Xuyên có một chút như hoảng hốt, lại cảm thấy anh như vậy là vì đã phải chịu sự đả kích quá lớn, khi người mẹ của mình đã mất đi, cho nên có chút hoảng hốt, "Về thăm nhà một chút đi, không chừng người đã ở nhà chờ rồi đó!."
Sở Lăng Xuyên vội vàng cùng chính ủy mấy người cùng nhau trở
về khu gia binh. Nhưng là dưới lầu không thấy có xe của Tố Tố. Sở Lăng Xuyên chưa từ bỏ ý định, anh chạy vài bước đi lên lầu, mở cửa vào nhà, gọi: "Bà xã!"
Nhưng mà trong phòng im ắng không có người. Anh vội vàng gọi điện thoại cho cô. Điện thoại tắt máy! Tại sao Tố Tố lại tắt máy như vậy? Đây không phải là muốn để anh lo lắng chết hay sao? Trái tim Sở Lăng Xuyên bị nỗi lo lắng cùng sự lo sợ không yên che mất. Vừa rồi không chừng chiếc xe kia chính là xe của Tố Tố cũng nên. Cô nhìn thấy anh và bác sĩ Chung ở cùng nhau nên sau đó đã bỏ đi rồi chăng?
Nghĩ đến đây, trái tim anh như bị vặn xoắn lại. Sở Lăng Xuyên nói một tiếng với chính ủy mình có việc phải đi ra ngoài, sau đó anh gấp gáp chạy nhanh xuống lầu, mở xe của mình. Trong lòng nóng như lửa đốt, anh cho xe chạy nhanh ra cửa chính của đoàn bộ phận.
Dọc theo đường đi, trái tim của anh nóng nảy giống như bị chiên trên chảo dầu vậy. Nhất định là Tố Tố đã nhìn thấy một màn kia rồi, cho nên cô mới phải rời đi. Bằng không cô đến đây trễ như vậy, sẽ không nói lại một tiếng nào đã liền rời đi như vậy. Nhất định là cô lại đã suy nghĩ lung tung rồi… Sở Lăng Xuyên cũng hối hận bản thân vừa rồi tại sao lại nghĩ muốn gác điện thoại.
Trời tối như vậy, cô là một người phụ nữ, lại còn đang mang tâm tình như vậy… Sở Lăng Xuyên không dám nghĩ tiếp nữa, trái tim anh như bị níu chặt gắt gao. Anh cũng tăng tốc độ xe chạy. Anh chỉ có thể cho xe chạy theo phương hướng tới về nhà để tìm kiếm cô.
Sở Lăng Xuyên cho xe chạy cực nhanh, ước chừng chạy khoảng độ mười mấy phút, thì ở trong đêm tối anh thấy được ven đường có ánh sáng. Là ánh sáng đèn xe. Trong tim của Sở Lăng Xuyên dấy lên niềm hi vọng, nhất định đó là xe của Tố Tố, anh cũng mong ước đúng là như vậy!
Sở Lăng Xuyên càng gia tăng thêm tốc độ của xe. Xe chạy như gió bão đến trước mặt xe của Tố Tố thì dừng ngay lại. Xe còn chưa kịp dừng hẳn, người Sở Lăng Xuyên đã nhảy xuống xe, chạy đến trước mặt chiếc xe đó. Chính là xe của Tố Tố, thế nhưng xe đã bị rơi xuống một cái hào ở ven đường đất. Vừa thấy xe ngừng ở trạng thái này, Sở Lăng Xuyên liền nóng ruột. Tình hình này cho thấy rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra, cho nên Tố Tố mới phải vòng xe thay đổi hướng đi đột ngột như vậy. Sau đó lại cho xe dừng ngay nên mới bị như vậy!
Xe ở đây, thế nhưng người đâu rồi? Có phải là Tố Tố đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Xe không có việc gì, trong xe không có vết máu. Lúc này Tố Tố đã đi tìm người để hỗ trợ, hay là đã gặp phải người xấu rồi đây? Sự phỏng đoán như vậy liền khiến Sở Lăng Xuyên cảm thấy phát hoảng. Trong nháy mắt, anh bị sự sợ hãi che khuất.
Anh đã bị mất đi một người thân thiết nhất rồi, không thể nào tiếp nhận một chút đả kích, nếu như lại bị mất đi thêm một người nào nữa. Bảo bối à, ngàn vạn lần em đừng bị xảy ra việc gì! Sở Lăng Xuyên nhìn ra bốn phía, bầu trời đêm tối đen như mực, sốt ruột gọi to: "An Nhược Tố, em ở đâu? Bà xã, bà xã à, em ở chỗ nào!"
Trong tiếng gọi mang đầy sự sốt ruột lẫn nỗi lo sợ không yên. Tiếng gọi vang lên trong ban đêm yên tĩnh nghe dị thường rõ ràng, mang theo từng đợt từng đợt nỗi bất an cùng sợ hãi.
Sở Lăng Xuyên vừa gọi xong, chợt nghe thấy một hồi tiếng khóc mang theo sự sợ hãi, vang lên ở phía xa.
Tim của anh đập nhanh hơn một chút. Sở Lăng Xuyên nhìn lại theo âm thanh vọng đến. Bầu trời đêm đen kịt. Phía bên kia cách đó không xa, có thôn xóm, cho nên có ánh đèn lóe ra. Chỉ là thôn xóm kia cách vị trí của anh là cả một khoảng ruộng đất rộng lớn. Mà tiếng khóc chính là từ trong khu ruộng đất đó truyền đến.