Cô Dâu Của Trung Tá

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Em biết, tâm tình của anh và của em rất giống nhau, nhưng so với em thì anh còn đau đớn kịch liệt hơn em rất nhiều lần.

Thời điểm anh thương tâm và khổ sở, em hi vọng em có thể được chia sẻ cùng với anh. Chúng ta là vợ chồng, không phải hai bên cần phải ủng hộ lẫn nhau, cùng nhau đối mặt chịu đựng sự thống khổ lẫn khó khăn hay sao? Mà không phải thời điểm anh đau khổ lại đi che dấu, giấu kín ở trong lòng đó sao. Khi người đàn ông thương tâm đến cực điểm cũng có thể khóc, như vậy cũng không có gì dọa người.

Thời điểm anh thống khổ thương tâm, @MeBau*[email protected]@ muốn khóc thì cũng không cần phải ẩn trốn, cũng không cần thiết phải che dấu ở trước mặt người thân. Em... Cũng là bởi vì không muốn để cho anh phải khóc một mình, không muốn để một mình anh phải khổ sở, cho nên em mới tới, anh có hiểu không?"

Tố Tố nói xong, liền bị Sở Lăng Xuyên ôm chặt lấy, nước mắt anh đảo quanh ở trong hốc mắt: "Bảo bối, anh không hề trách em! Đây không phải là trách nhiệm của em, chỉ đổ thừa thế sự vô thường. Nếu như mẹ qua đời không gặp được Tiểu Bao Tử mà anh lại trách em. Vậy thì, việc mẹ không gặp được anh, thì sẽ phải đi trách ai đây?

Đây chỉ là một sự tiếc nuối, chúng ta tiếc nuối, tiếc nuối sinh mệnh. Sinh lão bệnh tử, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com không ai có đủ sức lực để ngăn cản được. Chúng ta cũng đều không có thể dự đoán được, cũng không ai mong muốn cả. Tử Thần cũng sẽ không thể dễ dàng
mà nhanh như vậy đã cướp đi sinh mệnh của mẹ anh như vậy.

Bảo bối, em có biết không, mẹ anh thật sự rất thương anh. Từ nhỏ, mẹ đã thương anh còn hơn cả anh cả, thế nhưng bà cũng luôn thích quản anh. Thời điểm anh tham gia quân ngũ, bà không chịu, nhưng mà anh không nghe lời bà, cứ muốn đi học trường quân đội, còn làm cho bà bị bệnh.

Sau khi anh tham gia quân ngũ thì rất ít khi ở nhà, cũng rất ít khi về nhà. Mãi cho đến khi anh làm doanh trưởng, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn thì mới có thời gian nhiều hơn một chút. Nhưng trước sau anh vẫn chưa thể hiếu kính mẹ được. Sinh nhật của mẹ, anh cũng chưa từng một lần trải qua cùng mẹ. Đến bánh ngọt anh cũng chưa từng mua tặng mẹ lấy một cái. Hồi nhỏ khi còn đi học, anh còn có thể nói với mẹ một câu sinh nhật vui vẻ. Nhưng mà sau này, ngay cả câu nói chúc mẹ sinh nhật vui vẻ anh cũng quên không nói với mẹ.

Trước cuộc diễn tập, anh có về qua nhà thăm mẹ một lần. Trước khi đi, mẹ còn ngàn dặn vạn dặn, dinendian.lơqid]on, mẹ nhắc nhở anh phải chú ý đến thân thể, bảo anh giữ đừng để bị thương. Thậm chí lúc đó anh còn nghĩ sao mẹ dông dài như vậy. Bao nhiêu năm qua, những lời này đã được mẹ nói không ngừng không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng mà bây giờ, rốt cuộc anh không bao giờ còn được nghe thấy mẹ càm ràm như vậy nữa. Anh cũng còn cách nào được nhìn thấy mẹ nữa rồi. Lần càm ràm của mẹ một lần kia


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện