*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
An Quốc Đống hiểu rõ, chỉ cần ông không buông tay với vụ án kia, người nhà của ông sẽ tùy thời phải nhận sự uy hiếp. Nhưng chức trách cùng sứ mệnh của mình, ông không thể trốn tránh, mà ông cũng sẽ không thể trốn tránh, không sợ uy hiếp, cũng sẽ không thể thỏa hiệp.
Nhưng mà, chuyện này không có nghĩa là ông không lo lắng cho an toàn của người nhà của mình. Con gái, vợ, cháu ngoại, đều là người thân của ông. Khó có thể bảo đảm rằng những người đó sẽ không tiếp tục lại xuống tay lần nữa. Cho nên ông quyết định sẽ dời người nhà của mình đi. Như vậy việc ông sẽ không phải lo trước lo sau, khi thực hiện điều tra vụ án giết người này nữa: "Tôi tính như thế này xem có được không: Tố Tố mang theo đứa nhỏ đi đến doanh trại ở cùng với Xuyên tử một thời gian ngắn. Còn Nguyệt Hương, bà về quê ở cùng với cha mẹ đi."
"Ông xã, tôi đi rồi, còn một mình ông thì biết làm thế nào đây?" Rõ ràng Lý Nguyệt Hương cũng đang rất lo lắng. Thời điểm An Quốc Đống chưa làm lãnh đạo, bà lo lắng đề phòng, sợ ông gặp chuyện không may. Hiện tại ông đã làm lãnh đạo, không ngờ được rằng lại càng lo lắng nhiều hơn. Vậy mà, bây giờ lại xảy ra loại chuyện như thế này.
"Ba, con cũng không đi đâu hết, chúng con và mẹ đi hết như vậy, ở nhà chỉ còn có một mình ngài, chúng con lại càng lo lắng."
"Ba, con có thể đón cả mẹ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cả Tố Tố và đứa nhỏ đi được. Chỉ là, còn lại một mình ngài ở nhà…" Sở Lăng Xuyên nói vẻ lưỡng lự. Mọi người trong nhà đều đi rồi, An Quốc Đống phải làm sao bây giờ?
"Ba sẽ không có chuyện gì đâu. Trong nhà không có người, ba sẽ ở lại trong cục. Vụ án nên làm thì vẫn phải làm, cần phải điều tra thì vẫn phải điều tra. Đây là trách nhiệm mà cũng là sứ mệnh của ba. Ba không tin, bọn chúng có thể càn rỡ bao lâu nữa đâu." An Quốc Đống nói xong liền có chút kích động lên.
Tố Tố nghĩ những người đó muốn làm hại cô, trừ bỏ sợ bị hại, cô cũng có sự tức giận. Những người này thật sự là đã phát rồ rồi, "Ba, con không đi, con còn phải đi làm. Con đi rồi thì chính là đại biểu cho việc con sợ bọn chúng. Dieendaanleequuydonn Con tin tưởng, rất nhanh bọn chúng cũng sẽ
bị lôi ra trước công lý thôi."
An Quốc Đống nóng nảy, có chút tức giận, nói giáo huấn Tố Tố: "Con, đứa nhỏ này, không chịu suy nghĩ vì mình, thì cũng phải suy nghĩ vì Tiểu Bao Tử chứ."
Tố Tố nhìn sang con trai, rồi nhìn lại ba ba. Cô không thể bỏ lại ba ba, nhưng cũng không thể không suy nghĩ cho con trai. Ngộ nhỡ bọn chúng xuống tay với con trai, thì cô biết làm sao bây giờ?
Sở Lăng Xuyên nói với An Quốc Đống: "Ba, chúng ta đi đến thư phòng nói chuyện một chút đi."
Tố Tố nóng nảy, "Không được, @MeBau*[email protected]@ có chuyện gì không thể nói với chúng ta chứ, phải cho chúng ta biết. Cứ nói chuyện ở tại đây thôi."
Sở Lăng Xuyên nâng tay xoa xoa lên cái đầu nhỏ của cô, "Ngoan, đây là chuyện của đàn ông. Nhiệm vụ của em là chăm sóc tốt cho mẹ và Tiểu Bao Tử, nghe lời đi."
Thời điểm mấu chốt, Sở Lăng Xuyên thật là chủ nghĩa đàn ông mà. Tố Tố hướng về phía anh nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm cái gì nữa, Được rồi, cô nghe lời, không nghe lời nói của ông xã, thì còn nghe lời của ai nữa đây?
Sở Lăng Xuyên cùng An Quốc Đống đi thư phòng, hai người ngồi xuống đối diện với nhau. An Quốc Đống nhìn Sở Lăng Xuyên, hỏi: "Nói xem, con có ý kiến như thế nào về chuyện này."
"Ba, con và ngài đều giống nhau, cùng đều để ý và lo lắng cho sự an nguy của Tố Tố, đứa nhỏ, còn có cả mẹ nữa. Bất quá con có ý nghĩ như thế này, nếu chúng ta đều để cho người nhà tránh né đi, quả thật có thể cam đoan nhất thời sẽ được an toàn.
Thế nhưng mà, tránh né chỉ là một phương pháp khi giải quyết công việc. Tại sao không chúng ta dùng kế dẫn xà xuất động (*). Ba, hiện tại kẻ đang muốn đối phó với ngài bây giờ nhất định là một đám phần tử tội phạm đặc biệt. Cho nên luôn luôn khó có thể tìm được đột phá khẩu (**).
(*) Dẫn xà xuất động: Dụ rắn ra khỏi hang để đánh.
(**) Điểm trọng yếu của vị trí tuyến phòng ngự của đối phương: Từ này hay được dùng trong quân sự, tìm cách để đánh địch: tìm điểm yếu của địch để chọc thủng. từ đó phá vỡ tuyến phòng ngự của đối phương.
Con nghĩ rằng, trước khi truy bắt người hành hung, chúng ta phải tìm hiểu nguồn gốc từng bước một. Bọn chúng