*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Nói Sở Lăng Xuyên không lo lắng là giả. Nếu như mà không phải Tố Tố đủ trấn định, nếu như không phải là vận khí của cô đủ tốt, thì hiện tại, chỉ sợ là anh đã không được nhìn thấy cô nữa rồi. Sở Lăng Xuyên nghĩ như vậy liền thấy sợ hãi: "Bảo bối, em phải nhớ kỹ, hai chúng ta là một thể thống nhất, biết không?" Nói xong anh liền nhẹ nhàng mổ một nụ hôn ở trên làn môi của cô, lại dặn dò, "Hai ngày này, em và con trai hãy ở nhà ba mẹ, chờ anh trở lại."
"Vâng." Tố Tố gật đầu vươn hai tay ra ôm lấy Sở Lăng Xuyên. Cô phát hiện ra mình yêu anh, phát hiện ra mình thương anh, hóa ra lại là một sự kiện tốt đẹp như vậy. Đến ngay cả cách nói chuyện của anh, @MeBau*[email protected]@ từng lời nói của anh cũng đều làm cho cô cảm thấy an tâm.
Sở Lăng Xuyên nâng tay vỗ về lên mái tóc mềm mại của Tố Tố. Cuối cùng, anh ôm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu xuống, hôn từng cái, từng cái lên trên môi cô. Sau đó, xen giữa những nụ hôn, anh trầm thấp nói: "Bảo bối, bây giờ anh phải đi rồi. Nếu như thuận lợi, thì có thể nói, ngày mai hoặc là đến sáng ngày kia là anh sẽ trở lại nhà thôi."
"Vâng, vậy anh nhớ phải lái xe cẩn thận đó. Khi nào đến nơi nhớ gọi điện thoại về nhà cho em!" Tố Tố tham lam lưu luyến hít hít mũi. Hơi thở của Sở Lăng Xuyên thuộc loại dương cương khí, sạch sẽ dễ ngửi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn làm cho người ta cảm thấy an tâm.
"Anh nhớ rồi." Sở Lăng Xuyên nói xong khóe môi
khẽ nhếch lên. Nhìn người con gái nhỏ trước mắt này, trong lòng anh đã cảm thấy có một loại rung động đặc biệt nào đó. Người anh yêu cũng yêu anh! Đại khái đây là một chuyện cực kỳ đẹp đẽ và huyền diệu nhất ở trên đời này, là một chuyện cực kỳ hạnh phúc. Những khi được dựa sát ở gần nhau như thế này, cảm giác thật sự rất tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời.
Sở Lăng Xuyên lại dặn dò một đống lớn các chuyện nữa rồi mới đi. Trước khi đi, anh ghé qua hôn con trai, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn cũng chào tạm biệt với hai vị trưởng bối, sau đó liền vội vã rời đi. Ngôi nhà này, người nhà của anh, anh sẽ liều mạng để bảo vệ!
Sở Lăng Xuyên đi rồi, thời gian tiếp đó Tố Tố liền ở nhà để làm việc nhà, hoặc là xem tivi, nói chuyện phiếm cùng cha mẹ, chơi đùa cùng với Tiểu Bao Tử. Đến khoảng xế chiều, chuông điện thoại di động vang lên. Tố Tố cầm lấy nhìn một chút, là Hàm Hàm đang gọi tới, cô liền nhận cuộc gọi.
"Tố Tố, đang làm gì vậy? Có thời gian hay không, đi ra ngoài ngồi một chút, có được không?"
Thật lâu đã không được gặp Hàm Hàm rồi, dĩ nhiên là Tố Tố rất nhớ cô bạn của mình. Thế nhưng mà nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra, hơn nữa lại lo lắng cho người nhà của mình, dinendian.lơqid]on, vả lại cũng nghĩ đến cho sự an toàn của chính mình, Tố Tố nghĩ mình vẫn nên quên đi: "Hàm Hàm, chị đây thực sự rất nhớ em rồi đó!