Cô Dâu Của Trung Tá

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Bên kia lặng im một hồi, tim của Thiệu Minh Thành như muốn nổ tung lên. Tiểu Nhiên thế nhưng lại đang ở cùng với Giản Ngọc Sanh như vậy. Ở trong lòng Thiệu Minh Thành lúc này nóng giống như đang bị lửa đốt vậy. Từ trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Tiểu Nhiên: "A lô? Chuyện gì vậy?"

Thiệu Minh Thành chỉ cần nghĩ đến Tiểu Nhiên đang ở cùng với Giản Ngọc Sanh, thì lập tức trái tim anh thật giống như bị chiên trong chảo dầu vậy: "Những lời lúc trước anh đã từng nói với em, em đã quên rồi sao? [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Lập tức trở lại đây ngay!"

Ở đầu dây bên kia Tiểu Nhiên im lặng một chút, lại nói tiếp: "Tôi lập tức đi đến đón đứa nhỏ ngay đây."

Cả Tiểu Nhiên và Thiệu Minh Thành cùng đồng thời cúp máy. Thiệu Minh Thành thì lái xe chạy ra hướng cửa biệt thự. Vừa mới chạy ra khỏi cửa chính, anh liền dừng xe lại. Hai hàng lông mày của anh nhíu chặt lại, nhìn giống như là trái núi nhỏ. Anh lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa hút thuốc.

Không biết anh đã hút hết bao nhiêu điếu thuốc lá rồi, rốt cục cũng đã nhìn thấy được xe của Tiểu Nhiên. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Chiếc xe kia chạy đến bên xe của anh thì dừng lại. Thiệu Minh Thành xuống xe, Tiểu Nhiên cũng xuống xe. Tầm mắt của hai người xoắn lại ở cùng một chỗ với nhau.

Thiệu Minh Thành đi lên, một phát đưa tay túm chặt lấy tay của Tiểu Nhiên, kéo cô đi đến trên xe của anh. Tiểu Nhiên cũng không hề phản kháng, cứ thế đi theo anh lên xe. Ngày hôm nay, quả thật cô cũng có một chút chuyện muốn nói với Thiệu Minh Thành.
Hai người bọn họ phải nói chuyện với nhau một chút.

Cứ như vậy, xe của Tiểu Nhiên liền được nhét vào cửa biệt thự của nhà Thiệu Minh Thành. Cô ngồi lên xe của anh, tùy ý để anh chở cô chạy hướng về phía con đường không quá đường quen thuộc. @MeBau*[email protected]@ Chiếc xe một đường chạy về hướng biệt thự phía sau núi. Trên đường đi gần như không có bóng người, mà bóng đêm cũng đã nhẹ nhàng kéo ra tấm màn che rồi.

Tiểu Nhiên đưa tay cầm lên bao thuốc lá mà Thiệu Minh Thành đã quăng ở trên. Cô muốn châm cho mình một điếu thuốc, nhưng trong cơn giận dữ, lại bị Thiệu Minh Thành một phen cướp đi, nhét vào dưới chân. Thiệu Minh Thành không nói chuyện, vẻ mặt ngang ngạnh lạnh lùng.

Nhìn thấy cảm xúc của Thiệu Minh Thành có vẻ không thích hợp lắm, Tiểu Nhiên nâng tay lên vuốt lại mái tóc của mình một chút. Cô hơi tựa thân mình vào ở trên cửa xe. Dieenndkdan/leeequhydonnn Nhìn thấy phong cảnh chung quanh không có một bóng người, Tiểu Nhiên hỏi Thiệu Minh Thành, vẻ hơi trào phúng: "Thế nào, anh muốn dẫn tôi đi ra phía sau núi để hủy thi diệt tích hay sao?"

Thiệu Minh Thành không nói chuyện, một mực lái xe lến đến trên đỉnh núi. Trừ bọn họ ra, đều không có một người nào khác. Mà lúc này, sắc trời cũng đã tối sập xuống, khắp bầu trời đã có ánh sao lấp lánh.

Lúc này trong lòng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện