*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
"Không có gì đâu ạ! A, chuyện này… ba mẹ, thời gian còn thừa lại, con giao lại cho hai ngài nhé, con đi ngủ đây! Chúc ngủ ngon." Tố Tố nói xong đứng dậy rời khỏi nhà ăn. Khi trở lại đến trong phòng ngủ, nhìn thấy Tiểu Bao Tử đã được Sở Lăng Xuyên dỗ dành cho ngủ say đến bất tỉnh nhân sự rồi.
Mà Sở Lăng Xuyên, thì đang nằm ở bên người Tiểu Bao Tử, nhàn nhã liếc đọc một quyển sách quân sự gì đó, bộ dạng vẻ mặt chuyên chú đặc biệt mê người. Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên như vậy, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn ở trong lòng liền thấy hoa si rồi.
Sở Lăng Xuyên cũng vẫn không ngẩng đầu lên, anh tùy ý để cho bà xã của mình thoải mái mà nhìn mình một lúc. Cứ để cho Tố Tố mê luyến một lát cũng được. Nhưng chờ trong chốc lát vẫn không thấy Tố Tố đi lại, cuối cùng Sở Lăng Xuyên đành ngẩng đầu lên, đối với ánh mắt mê luyến đầy chiếm hữu kia của cô, anh bật cười, cũng buông cuốn sách trong tay xuống, dang rộng hai tay ra.
Đến lúc này Tố Tố như mới hoàn hồn. Cô đi về phía Sở Lăng Xuyên, rướn thân mình lên một cái, ngồi xuống ở bên giường. Khi hai tay của anh ôm lấy cô, thì một khắc kia, Tố Tố thuận thế nằm ở trong lòng anh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cảm thấy mê muội.
Sở Lăng Xuyên cúi đầu xuống hôn hít một chút lên cái trán của Tố Tố. Đôi con ngươi
đen cũng nhìn chằm chằm vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Trong đầu anh vẫn hiện rõ một màn Tố Tố giơ cao chiếc gậy lau nhà kia. Trong một khắc ấy, Sở Lăng Xuyên càng thêm khắc sâu - ý thức được rằng, Tố Tố đã yêu thương anh đến cỡ nào.
Người khác khi thình lình gặp phải tình huống xảy ra nguy hiểm thế này, cũng giống như Tố Tố vậy, khi chưa từng trải qua, theo bản năng đều sẽ tránh né hoặc là chạy thoát đi, có khi là sợ đến ngây người, liền bị mất đi sự phản ứng. Nhưng mà ở tại cái thời khắc đó, @MeBau*[email protected]@ Tố Tố lại có thể xông lên để hỗ trợ giúp cho anh. Không phải, cái từ "Hỗ trợ" này thật sự không quá không thích hợp. Anh càng nghĩ muốn dùng đến hai chữ "Bảo vệ" kia hơn.
Ở thời điểm gặp phải sự nguy hiểm, Tố Tố sợ hãi, thế nhưng mà cô lại không nghĩ đến chuyện bỏ chạy, cũng không chút tránh né, mà là tiến lên cùng với anh. Có lẽ hành vi này của cô là theo bản năng. Cô trước sau đều là không muốn suy nghĩ nhiều. Nhưng mà hành vi theo bản năng kia của Tố Tố, mới càng thể hiện rằng Tố Tố đã yêu anh sâu sắc đến bao nhiêu.
Kỳ thực hôm nay Sở Lăng Xuyên đã bị Tố Tố làm cho rung động rồi. Anh cảm động, nhưng mà, điều mà anh càng hy vọng hơn lại chính là, ở vào thời điểm gặp phải cảnh nguy hiểm,