Cô Dâu Của Trung Tá

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Nói xong anh liền cúp máy. Cánh tay dài của anh duỗi ra ôm lấy Tố Tố đã ngồi dậy, "Bảo bối, thế giới hai người của chúng ta đã kết thúc. Buổi tối người một nhà tụ họp gặp nhau. Cả ba mẹ, mọi người đều đang chờ chúng ta rồi. Chúng ta mau đi thôi."

"Đợi một chút đã!" Tố Tố vội vàng kêu to, hỏi thăm đầy sự kích động và cao hứng. Cô có một vấn đề rất quan trọng, lúc nãy đã quên không hỏi anh, "Anh à, lần này anh trở về rồi, liệu có còn phải đi nữa hay không? Có còn phải rời bỏ em và con trai nữa hay không?"

Sở Lăng Xuyên @MeBau*[email protected]@ đọc được ở trong mắt của Tố Tố có sự bất an lẫn sợ hãi, còn có vẻ không đành lòng. Anh biết hàm nghĩa của sự bất an và sợ hãi kia của Tố Tố. Là cô sợ anh lại rời đi, sợ lại phải chia xa, thế nhưng vẻ không đành lòng ở trong mắt cô là như thế nào? Có lẽ đó chỉ là của ảo giác chính anh mà thôi.

Sở Lăng Xuyên tự tay lấy từ trong túi áo ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở ra. Ở bên trong hộp lộ ra một chiếc huân chương sáng chói. Tố Tố đưa tay nhận lấy, cẩn thận nhìn: "Huân chương Quân công hạng Hai."

Huân chương Quân công hạng Hai! Dieendaanleequuydonn Tố Tố hiểu rõ, để nhận được chiếc Huân chương quân công này, Sở Lăng Xuyên đã phải bỏ ra rất nhiều mồ hôi và sự nỗ lực. Trong lòng của cô vừa khó chịu, lại vừa đau lòng. Nhưng cô lại cười cười, nói với anh: "Ông xã, anh thực là rất giỏi. Em thật sự rất kiêu hãnh và tự hào vì anh. Nhất định là anh đã phải rất vất vả, có đúng không?"

Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố, hôn lên cái trán của cô, trầm giọng nói: "Bảo bối, em chính là hậu thuẫn kiên cường của anh. Chiếc Huân chương Quân công này anh chỉ có một nửa, còn một nửa kia chính là của em. Không thể nào bỏ
qua công lao của em được."

Thừa nhận lời khen ngợi kia của anh, nghĩa là cô cũng thừa nhận sự ngượng ngùng. Tố Tố cũng không dám nhận trách nhiệm này, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn liền nói lảng sang chuyện khác: "Bây giờ để em cất chiếc Huân chương này đi đã. Phỏng chừng ba ba và mọi người đang nóng ruột chờ đợi chúng ta rồi! Anh chờ em một lát."

Tố Tố nói xong, tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Sở Lăng Xuyên. Cô đi tới thư phòng, xếp gọn gàng lại chiếc Huân chương quân công mà Sở Lăng Xuyên đã được tặng thưởng, trân trọng giấu kín đi một nơi. Cô chỉ sợ bị Tiểu Bao Tử lôi ra nghịch ngợm, lỡ tay đánh mất thì không tốt.

Cất cẩn thận chiếc Huân chương Quân công xong, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên liền tay trong tay rời khỏi cái tổ ấm nhỏ của hai người, cùng nhau đi đến địa điểm đã được hẹn trước.. Sở Lăng Xuyên trở về chỉ gọi điện thoại báo cho người trong nhà mình một câu, rồi sau đó anh vội đi đến trường học để tìm Tố Tố trước.

Sở Vệ Bình hiểu rất rõ tâm tư của người trẻ tuổi. Vợ chồng son xa cách nhau suốt một năm không được gặp nhau, đương nhiên sẽ khó tránh khỏi một phen kích động cùng nóng ruột. Cho nên ông cũng bảo Sở Lăng Xuyên đi đón Tố Tố, còn ông sẽ thu xếp địa điểm để mọi người đến gặp mặt.

Người trong nhà được biết Sở Lăng Xuyên đã trở về, đương nhiên đều là cảm thấy vô cùng cao hứng. Cho nên mọi người sớm đã tề tựu ở tại trong phòng của một khách sạn nào đấy rồi. Mọi người vừa vui vẻ vừa sôi nổi trò chuyện, tán gẫu cùng với nhau.

Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đi đến cửa phòng của khách sạn, Sở Lăng Xuyên chưa vội tiến vào. Tố Tố đẩy cửa đi vào, tầm mắt của mọi người đều nhìn về Tố Tố, không nhìn thấy Sở


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện