*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
"Nói anh béo mà anh vẫn còn thở gấp lên." Tố Tố bật cười, chỉ chỉ về phía một cái đầu của chiếc cầu bập bênh, "Đi, em ra lệnh cho anh hãy chơi cầu bập bênh với em. Em cho anh một cơ hội để biểu hiện đó."
Sở Lăng Xuyên nhìn xung quanh mọi nơi một chút, vẻ mặt đầy khó xử, "Bảo bối, đừng mà! Tuy rằng hình tượng này của anh cũng không phải là đặc biệt tốt, nhưng cũng không thể bị hủy đi như vậy chứ. Đây là đồ chuyên dành cho những đứa trẻ nhỏ chơi đùa. Anh đã là người trưởng thành, lại ngồi chơi trên thứ đồ chơi trẻ con như vậy để chơi đùa, không thể không nghĩ ngợi. @MeBau*[email protected]@ Chờ đến một ngày nào đó bảo con trai chơi cùng với em, được không? Ngoan."
"Sở Lăng Xuyên, em nghiêm khắc cảnh cáo anh, nếu như anh không chơi với em, em sẽ không đưa con trai đến để gặp anh nữa, chính anh tự nghĩ xem nên làm như thế nào."
Sự uy hiếp của bà xã quả nhiên là thật nghiêm trọng. Sở Lăng Xuyên sờ sờ cái mũi, trên mặt đầy vẻ không tình nguyện đi đến một đầu của chiếc cầu bập bênh. Anh thật mất tự nhiên ngồi ở phía trên, chậm rãi dụ dỗ Tố Tố.
Bắt đầu quả thực Sở Lăng Xuyên cũng không được tự nhiên lắm. Nhưng dần dần qua một lúc sau Sở Lăng Xuyên cũng đã thích ứng. Da mặt anh vốn dĩ là rất dày chứ sao. Thế nhưng đúng vào thời điểm anh đang cao hứng die,n;da.nlze.qu;ydo/nn chơi đùa cùng với bà xã của mình, thì có một giọng nói của một bạn nhỏ truyền đến: "Mẹ, cái chú và dì kia đã lớn như vậy rồi mà cũng thích chơi cầu bập bênh sao?"
Sở Lăng Xuyên thật quẫn, liếc mắt nhìn Tố Tố một cái, hạ giọng
nói: "bà xã à, chúng ta kết thúc đi thôi!"
"Ừm, thôi được." Sau khi hai người cân bằng lại cầu bập bênh, thì nhanh chóng bước xuống. Hai người nhìn lẫn nhau, không nhịn được cười. Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố đi về hướng nhà của mình. Thời gian không còn sớm nữa, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nên anh cần phải rời đi rồi.
Tiểu Bao Tử quả nhiên vẫn còn đang ngủ say sưa. Sở Lăng Xuyên đành phải hôn con trai của mình vẫn còn đang chìm trong giấc mộng. Cũng không quan tâm con trai có nghe được lời nói của mình hay không, Sở Lăng Xuyên nói lời từ biệt với cậu nhóc: "Con trai, ba ba phải đi trở về đơn vị rồi."
Sau khi nói lời từ biệt với con trai, Sở Lăng Xuyên đứng dậy ôm lấy Tố Tố, không cần đếm xỉa gì, cứ thế hôn hít ở trên môi Tố Tố, trầm giọng xuống nói: "Bảo bối, anh phải đi rồi, em ở lại mạnh khỏe nhé!"
Hai tay Tố Tố níu chặt lấy cổ áo của Sở Lăng Xuyên. Cô kiễng chân lên, từng phát từng phát một, hôn lên đôi môi của anh, tràn đầy cảm xúc không nỡ. Nụ hôn nhẹ nhàng của Tố Tố, lại dẫn tới một trận hôn nồng nhiệt của Sở Lăng Xuyên.
"Bảo bối, anh thực sự phải đi rồi." Môi của anh vẫn còn đang lưu luyến trên bờ môi của cô. Anh nghĩ thầm, nếu như Tố Tố mà hôn lại anh lần nữa, anh thật không thể nào bảo đảm bản thân mình có thể bỏ đi được không. Tố Tố chủ động như vậy, thật sự đã khiến cho anh không có cách nào kháng cự nổi.
Nhưng Tố Tố không hôn lại anh,