Cô Dâu Của Trung Tá

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Em nghĩ muốn tới gần anh, nhưng lại sợ hãi khi phải tới gần anh. Em muốn thổ lộ ra với anh, nhưng mà em lại không dám nói. Em sợ rằng khi em nói ra rồi, thì một khắc kia, em liền sẽ bị mất đi anh. Kỳ thực là em rất ngu ngốc! Vào một khắc kia, khi mà em đã để cho mình bị xảy ra chuyện như vậy, khẳng định là em cũng đã bị mất anh rồi.

Sở Lăng Xuyên, anh có thể không quan tâm đến em... Nhưng mà anh đừng chán ghét em! Không phải bởi vì em thấy cô đơn, không thể đợi được anh, nên đã đi ra ngoài tìm đàn ông… Thật sự không phải là như vậy! die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Em cũng không biết tại sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy... Em không biết..."

Sở Lăng Xuyên ngồi ở trên bãi cỏ, thân mình cứng ngắc lại. Anh ngồi đó ngây ngốc ngơ ngác, để cho Tố Tố tùy ý ôm lấy mình, khóc lóc ầm ĩ. Anh yên lặng nghe cô giải thích. Nhưng dù có yên lặng thì cũng không làm cho anh cảm thấy tốt hơn. Anh chỉ cảm thấy một trận đau đớn bén nhọn biến thành nỗi đau âm ỉ, từng chút từng chút thấm vào trong trái tim anh, dâng tràn lên đến mắt, mãi cho đến tứ chi bách hài. (*)

(*) Tứ chi bách hài: Tứ chi bách hài (四肢百骸) hay tứ chi bách thể(四肢百体): tứ chi và trăm xương: các bộ phận trong thân thể con người (chỉ toàn thân)

Sở Lăng Xuyên khóc. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Anh thật sự đã khóc, nhưng mà trong mắt anh tịnh không có giọt nước mắt nào. Tất cả nước mắt lẫn máu
đều chảy vào ở trong lòng anh. Lời giải thích của Tố Tố rất dài, kỳ thực chỉ cần dùng mấy chữ là có thể khái quát được hết: say rượu mất lý trí, hoặc là bị người ta say rượu chiếm tiện nghi, có lẽ là cả hai trường hợp này đều có.

Tố Tố một mực khóc ở trong sự thương tâm lẫn hối hận. Còn Sở Lăng Xuyên thì vẫn luôn luôn trầm mặc, không nói một lời. Thế nhưng mà, ở trong tâm của anh lại vô cùng đau khổ, khiến cho anh chỉ muốn chết đi cho xong. Đồng thời anh cũng phẫn nộ nghĩ chỉ muốn giết chết tên đàn ông kia đi.

Mặt trời chiều ngã về tây. Sắc trời dần tối. Chuông điện thoại di động của Sở Lăng Xuyên vang lên. Anh giật mình cứng ngắc, lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút. Là điện thoại của cha anh gọi tới. Sở Lăng Xuyên nhận cuộc gọi.

"A lô! Ba ạ, buổi tối chúng con không qua được rồi, đứa nhỏ trước cứ để cháu ở lại với ngài, con và Tố Tố ở bên này còn có chút việc. Vâng! Được ạ, hẹn gặp lại."

Sở Lăng Xuyên thu lại sự trì trệ. Anh đứng dậy, đưa tay lôi Tố Tố đi, không nói một lời nào, cứ thế đi về phía vị trí dừng xe. Mở cửa lên xe, Sở Lăng Xuyên khởi động xe, cho xe chạy về phương hướng nhà của mình.

Về đến nhà, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn hai người cũng vẫn một mực không hề nói gì, đều tự mình đi tắm rửa. Thời điểm Tố Tố tắm rửa, nước mắt lại bừng lên, cảm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện