Cô Dâu Của Trung Tá

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Từ khách sạn rời đi, trên đường về nhà, gương mặt của Sở Lăng Xuyên luôn trầm xuống, Gương mặt của Tố Tố đầy vẻ căng thẳng, cũng luôn trầm mặc. Sở Lăng Xuyên còn muốn cô, nhưng mà cô không thể nào cao hứng nổi. Thậm chí, cô còn cảm thấy khó chịu. Tố Tố thực không thể biết mình như thế này về sau sẽ phải ở chung cùng với Sở Lăng Xuyên như thế nào, phải làm thế nào để đối mặt với tình yêu và sự tốt bụng của anh. Sự việc này, sẽ giống như đám mây đen bao phủ lên hai người bọn họ, cũng sẽ kéo giãn khoảng cách trái tim của hai người bọn họ ra rất xa.

Không biết từ lúc nào xe đã về tới trong tiểu khu. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Khi xe ngừng lại, một khắc kia, Tố Tố cũng hồi thần trở lại. Sở Lăng Xuyên xuống xe. Đóng cửa lại. Tố Tố cũng do do dự dự bước xuống xe, ánh mắt sưng đỏ nhìn sang anh.

Sở Lăng Xuyên đi về hướng cửa ra vào của tòa nhà, không hề để ý đến Tố Tố. Anh chính là không cầm lấy tay cô giống như bình thường, Tố Tố đã cảm thấy khó chịu. Bởi vì lỗi lầm của cô như vậy, khẳng định là Sở Lăng Xuyên thật sự không còn thích cô nữa. Anh chán ghét cô, phải ở cùng với cô thế này, khẳng định là anh cũng rất khó chịu.

Trong lòng Tố Tố đau đớn đến lợi hại. @MeBau*[email protected]@ Cô cũng quên mất là bản thân mình cũng phải đi về phía trước, cùng không có mặt mũi nào để đi biện giải với Sở Lăng Xuyên cho thông suốt. Cô cũng không
thể quấn quít lấy anh, chỉ có thể không chút tiền đồ, cứ để cho nước mắt tí tách tí tách rơi xuống. Thật sự cô phải làm như thế nào thì mới có thể trở lại giống như trước kia được đây? Muốn chắp nối trở lại, khẳng định là không thể trở lại được như trước nữa rồi.

Sở Lăng Xuyên đã đi được mấy bước, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân của Tố Tố đi theo mình, anh liền quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy cô vẫn như cây gỗ ngây ngốc đứng ở nơi đó mà rơi xuống nước mắt, trong lòng anh không khỏi căng thẳng. Sở Lăng Xuyên xoay người, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đi trở lại tới bên người Tố Tố, đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

Nhìn thấy gương mặt của cô tràn đầy nước mắt, Sở Lăng Xuyên không nén nhịn được tiếng thở dài ở trong lòng. Anh nâng tay lên lau đi cho cô nước mắt đang lăn ở trên khuôn mặt, trầm giọng nói dỗ dành: "Không được khóc, mắt khóc đều đã sưng hết cả lên rồi, về nhà thôi."

Tố Tố nói không ra lời, không có cách nào khống chế được nước mắt rơi xuống. Sở Lăng Xuyên vòng tay ra sau gáy, ôm lấy cái đầu nhỏ của cô áp chặt ở trong lòng mình. Anh cũng không nói năng gì, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com chỉ cứ ôm cô như vậy đi đến cửa của tòa nhà.

Trở về trong nhà, Tố Tố đi rửa mặt sạch sẽ. Đôi mắt của cô vẫn còn sưng đỏ, mặc đồ ngủ đi ra ngoài. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đang ngồi hút thuốc


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện