Cô Dâu Của Trung Tá

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Tố Tố biết, tâm tình của Sở Lăng Xuyên không tốt, hoặc là anh không muốn chạm vào cô cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng mà, Tó Tố vẫn cảm thấy rất khổ sở. Cô cảm thấy khổ sở vì bản thân mình đã làm tổn thương đến anh, vì bản thân mình đã không còn được sạch sẽ nữa.

Suy nghĩ miên man, rồi sau đó Tố Tố cũng mơ mơ màng nặng nề ngủ thiếp đi. Buổi sáng Tố Tố lại bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cô vẫn nhắm hai mắt, đưa tay mò loạn xạ chiếc điện thoại di động để ở trên tủ đầu giường cầm lên, mắt vẫn còn đang mơ mơ màng màng: "A lô!"

"Tố Tố, cậu vẫn còn ngủ à?"

Là giọng nói của Hàm Hàm. Tố Tố cũng đã tỉnh táo được vài phần, xoay người lại, nhìn thấy được Sở Lăng Xuyên đang nằm ở bên người cô cũng bị đánh thức. Cô hỏi Hàm Hàm: "Ừ, vẫn còn chưa dậy được đây? Tinh thần của cậu có vẻ không tệ lắm nhỉ, có chuyện gì vui vậy?"

"Việc vui gì chứ! Một lát nữa tớ phải đi gặp trường bối ở trong nhà của La Vĩ Khôn."

"Thật sự sao?" Tố Tố đã tỉnh lại triệt để rồi, kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.

"Ừ, tại tớ thật sự rất căng thẳng Tố Tố à. Cho nên tớ mới gọi điện thoại tìm cậu để cho bản thân được bình tĩnh lại một chút. Mau, hãy cho tớ thêm chút sức mạnh đi nào."

Tố Tố không nhịn được cười, bật cười, nói: "Đừng có căng thẳng! Chuyện này có cái gì mà phải căng thẳng kia chứ! Dù sao mặc kệ cậu có nói cái gì, làm cái gì, đã có La Vĩ Khôn sẽ chống đỡ cho cậu rồi! Đừng sợ."

"Ừ! Vậy cậu hãy chúc tớ gặp may mắn đi."

"Ừ, may mắn nhé! Nhớ là phải gọi điện thoại báo cáo cho tớ tiến độ
một chút đấy nhé."

"Được rồi. Bye bye."

" Bye bye."

Sau khi Tố Tố cúp điện thoại, liền bị Sở Lăng Xuyên kéo vào trong lòng. Cẳng chân dài của anh gác lên trên người cô, đè ép xuống, khe khẽ thì thầm: "Ngủ tiếp một lát nữa đi!"

"Vâng!" Kỳ thực Tố Tố đã không thể nào ngủ được nữa rồi. Chỉ là cô vẫn cứ ru rú nằm co ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, tham luyến hơi thở của anh, cũng ôm chặt lấy anh. Kỳ thực, trong lòng Tố Tố vẫn còn cảm thấy bất an. Cô thực hi vọng có thể mau chóng thoát ra khỏi đám mây đen đang bao phủ kia một chút...

Bên này hai người tiếp tục ngủ, còn ở bên kia Hàm Hàm lại bắt đầu giằng co. Cô thay đổi mấy bộ quần áo nhưng đều cảm thấy không thích hợp. La Vĩ Khôn nhìn thấy dáng vẻ của Hàm Hàm lúc này vừa thận trọng mà lại vừa khẩn trương như vậy, thì không khỏi bật cười.

La Vĩ Khôn mặc chỉnh tề, ôm lấy Hàm Hàm, cười nói: "Hàm Hàm bảo bối, em có mặc cái gì thì cũng đều dễ nhìn hết. Em không cần phải khẩn trương như vậy đâu."

Hàm Hàm ảo não nhìn một đống váy áo chất đống ở trên giương, cuối cùng nhìn về phía La Vĩ Khôn muốn cầu cứu: "Vậy anh hãy giúp em chọn lự một bộ có được hay không?"

"Vô cùng vui vẻ." La Vĩ Khôn nói xong liền buông Hàm Hàm ra. Anh giúp lựa chọn ra cho cô một bộ váy áo: "Mau chóng đi thay quần áo đi, chúng ta phải lên đường rồi."

"Vâng." Hàm Hàm vội vàng đi thay quần áo. Bộ váy áo này nhìn vừa vtinh tế lại vừa trang nhã, nhưng vẫn lộ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện