Cô Dâu Của Trung Tá

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Khi gương mặt của Tố Tố cảm nhận được sự ấm áp ở đầu ngón tay của Sở Lăng Xuyên, thì cô mới hoàn hồn. Hóa ra đã đến cửa trường học rồi! Tố Tố nắm giữ lấy tay của Sở Lăng Xuyên, môi cọ sát hôn hít nơi bàn tay của anh, tham luyến sự ấm áp lẫn hơi thở của anh.

Sở Lăng Xuyên nắm lấy tay của Tố Tố, "Được rồi, em hãy kiên cường lên một chút, chuyện trong nhà đã có anh đây rồi, biết không, hả?"

"Vâng." Tố Tố gật đầu, "Em xuống xe đây!"

Sở Lăng Xuyên ghé mặt qua, hôn một cái ở trên mặt Tố Tố, đôi con ngươi đen nhìn cô thâm trầm. Ánh mắt của anh mang theo rất nhiều sự cổ vũ, truyền sang cho cô, "Đi thôi, tan tầm anh sẽ lại tới đón em!"

Tố Tố ôm lấy Sở Lăng Xuyên, xoay người bước xuống xe, đi vào cổng chính. Cô quay đầu lại, vẫy vẫy tay về phía anh, rồi sau đó mới nhanh chóng đi vào bên trong. Sở Lăng Xuyên cũng khởi động xe, cho xe rời đi.

Sở Lăng Xuyên không đi đến địa phương nào khác, mà là trở lại tiểu khu, tới một nơi ở gần đấy. Ở phía đối diện với tiểu khu, có một cửa hàng bán trái cây. Cư dân ở gần đấy đều thường xuyên tới nơi này để mua các loại trái cây. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn An Quốc Đống cùng với Lý Nguyệt Hương cũng thường xuyên đi đến mua hàng ở đây. Cửa hàng bán trái cây này đã mở hàng ở đây suốt bao nhiêu năm qua, đối với cư dân ở xung quanh đây cũng coi như là người quen.

Bất quá, đối với Sở Lăng Xuyên thì lại không phải là người quen thuộc.

Hôm nay Sở Lăng Xuyên không mặc quân trang. Anh mặc trên người một bộ quần áo hưu nhàn, đeo một đôi kính mát. Nhìn qua, trông Sở Lăng
Xuyên lại vừa đẹp trai khí thế lại vừa có chút lạnh lùng. Vẻ đẹp trai của anh làm cho người ta đã nhìn rồi, lại muốn nhìn xem lần thứ hai. @MeBau*[email protected]@ Thế nhưng cái vẻ lạnh lùng của anh lại làm cho người ta không dám nhìn sang lần thứ hai nữa.

Sở Lăng Xuyên dừng xe ở ven đường, cách cửa cửa hàng bán trái cây không xa. Anh bước xuống xe, đi đến cửa hàng bán trái cây. Ông chủ cửa hàng bán trái cây là một hán tử trung niên (người đàn ông trung niên), nhìn thấy có khách hàng, liền nhiệt tình ra tiếp đón: "Ngài cần gì ạ? Hoa quả trong cửa tiệm của tôi, đều là hàng tươi mới hết đấy ạ."

Sở Lăng Xuyên liếc mắt một cái ngắm nhìn ông chủ cửa hàng bán trái cây kia, sau đó cúi đầu xem trái cây được bày biện ở trên quầy hàng, không nói năng gì. Anh đi đến trước mặt cửa hàng, đi vào bên trong phòng. Ông chủ cửa hàng bán trái cây kia cũng đi vào theo, nhìn Sở Lăng Xuyên từ trên xuống dưới.

"Trong tiệm này chỉ một mình ông thôi sao? Bình thường đều là chỉ có một mình ông trông coi cửa hàng thôi à?" Sở Lăng Xuyên vừa nói, bàn tay to liền nắm lại thành một quả đấm. Vẻ lơ đãng, Sở Lăng Xuyên đập một cái vào bên trên của một quả dưa hấu. Cực kỳ bất hạnh, quả dưa hấu này liền lập tức bị nứt vỡ ra rồi.

Ông chủ cửa hàng bán trái cây cảm thấy người kia kiểu như “lai giả bất thiện” (*). Hơn nữa quả dưa hấu kia, chỉ bị anh đập một cái nhẹ nhàng như vậy liền đã vỡ luôn! Đây là muốn thị uy hay


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện