Ngày hôn lễ giữa Tô Dĩ Thần và Vương Hân Nghiên diễn ra, bầu trời dường như oi bức hơn mọi ngày, nhưng không khí ở hôn lễ vô cùng náo nhiệt, khách khứa tranh thủ đến rất đông.
Vương Hân Nghiên đã trang điểm và mặc váy cưới xong xuôi, chỉ đợi dàn siêu xe của Tô Dĩ Thần đến đón.
Đây sẽ là ngày cô ta tỏa sáng nhất.
"Nghiên Nghiên của mẹ hôm nay đẹp quá, còn đẹp hơn cả hoa hậu thế giới."
Vương Lan Chân tranh thủ khen nức nở, tâng bốc con gái lên mười chín tầng mây cũng không thấy quá.
Nhưng Vương Hân Nghiên cũng không biết ngại, cho rằng đó là thật, nhìn ngắm mình trong gương, cô ta chẳng thấy mình thua kém ai cả.
Cô ta vô cùng háo hức, mong đợi đến giây phút được đi trên lễ đường.
Cơn nôn nóng không thể kiềm chế, cô ta liền vội vã hỏi.
"Mẹ, xe của Thần đã đến chưa vậy?"
"Ai da, xem con vội vàng chưa kìa, đều đến cả rồi.
Đang đậu dưới nhà đợi con đó."
Vương Hân Nghiên nghe xong, đôi mắt bừng sáng, ngay lập tức đứng bật dậy, xách váy lên chạy vội ra cửa ban công.
Cô ta nhìn xuống, quả là có một dàn siêu xe sang xịn mịn đang đợi cô ta.
Nghĩ đến cảnh mình được tháp tùng bởi dàn siêu xe này đến đám cưới thì có thể quyền lực đến mức nào chứ.
Cô ta không thể đợi được nữa.
"Mẹ à, mau đi thôi, đừng để Thần đợi."
Sắp sửa chạm vào bước ngoặt mới, Vương Lan Chân lẫn Vương Hân Nghiên đều phấn kích, cả buổi cười vui đến mức chẳng khép được mồm.
"À, khoan đã."
Vương Hân Nghiên đột nhiên chững bước lại làm Vương Lan Chân khó hiểu.
"Còn chuyện gì nữa."
Lúc này, ánh mắt của Vương Hân Nghiên bất chợt lóe lên vẻ nham hiểm, trên môi nở một nụ cười quỷ dị.
"Đám cưới hôm nay sẽ có rất nhiều phóng viên đến, còn phát trực tiếp nữa.
Thiết nghĩ, nên sai bọn canh gác, canh đến lúc phát sóng hôn lễ mà đưa cảnh này cho Đường Thiên Tuyết xem.
Nghĩ đến biểu cảm méo mó của cô ta lúc nhìn thấy con và Thần trao nhẫn thôi cũng thấy sướng tê người rồi, còn món quà cưới nào tuyệt vời bằng."
Vương Lan Chân tặc lưỡi, đá xéo mắt nhìn Vương Hân Nghiên, nụ cười ẩn ý nhoẻn lên, trong đầu cũng có cùng suy nghĩ.
"Ý tưởng tuyệt đấy, đúng là con gái của mẹ."
Sau khi Vương Hân Nghiên gọi cho đám người kia để dặn dò những gì vừa nói, cô ta mới thong thả bước ra xe trong bộ dạng vô cùng kiêu ngạo
Tại điểm tổ chức đám cưới, khách khứa đều đã đến đông đủ, ngồi chật kín không thừa ghế trống nào, bởi Tô Dĩ Thần là nhân vật lớn, được anh mời đến là một vinh dự, không ai muốn mình đến trễ trong ngày trọng đại này của anh cả.
Nhưng có một điều kỳ lạ xuất hiện trong đám cưới mà ai cũng thắc mắc, đó chính là mỗi vị trí chỗ ngồi của khách đều chuẩn bị một chậu nước nhỏ cỡ chậu cá cảnh, mà những chậu nước này đều được làm bằng pha lê, trong vô cùng tinh xảo, quý giá.
Nó đẹp thật, nhưng không ai hiểu nó được để đó làm gì.
Những chiếc chậu pha lê chứa nước này cũng nhanh chóng trở thành một trong những đề tài bàn tán sôi nổi trong dàn khách mời khi chưa tới giờ cử hành hôn lễ.
Hai mươi phút sau và chỉ ít phút nữa là đến giờ làm lễ, Tô Dĩ Thần đã đứng sẵn ở cuối lễ đường, anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Vương Hân Nghiên.
"Thần à, đường hôm nay đột nhiên tắc quá, em chắc sẽ đến không kịp giờ mất, anh đi bảo khách mời đợi thêm một lúc nữa đi."
Bên ngoài xe chở Vương Hân Nghiên, tứ phía đều là xe ô tô, làn xe chật cứng, chỉ có thể di chuyển chậm chạp.
Trời vừa nóng nực, lại mặc lễ phục dày mấy lớp, cộng với tâm trạng căng thẳng, Vương Hân Nghiên ngồi trong xe hơi mà toát mồ hôi ròng, làm phai dần cả lớp trang điểm.
Vương Lan Chân bức bối, không nhịn được than vãn liên tục.
"Bình thường không kẹt xe, mà giờ lại kẹt vào đúng ngày này, giờ này, đúng là xúi quẩy chết đi được."
Vương Lan Chân nói lớn không ý tứ, sợ Tô Dĩ Thần ở đầu dây bên kia sẽ nghe được nên Vương Hân Nghiên nhanh chóng nói tiếp để lấn át ngay những câu vừa rồi của bà ta.
"A Thần à, khách mời đã đến đủ hết chưa, họ có phàn nàn gì không?"
Tô Dĩ Thần vẫn rất ôn hoà trả lời, không nôn nóng, cũng không gấp gáp, trong giọng nói còn có thể nhận ra anh đang hơi cười.
"Cứ thong thả mà đến, đừng căng thẳng quá, ngày vui