"Làm sao con ả đó là con gái ông được?"
Vương Hân Nghiên không chịu tin dù đó chẳng phải việc của cô ta, bất chợt cô ta nhoẻn miệng cười gian tà.
"À, hay là bố nhưng mà là "bố đường", cô ta là nhân tình của…"
"Câm cái mõm chó thối tha của cô lại đi."
Hoắc Diêm không thể giữ bình tĩnh khi Vương Hân Nghiên dám bịa đặt ra những thứ bại hoại về Đường Thiên Tuyết mà bồi đá thêm cho cô ta một cú.
Ông ta vốn không quan tâm đến danh tiếng, vậy nên có đánh thừa sống thiếu chết cô ta tại đây cũng không có vấn đề.
Bị thêm một cú trời giáng, Vương Hân Nghiên cảm thấy con đường may mắn của cô ta sắp chấm dứt, cô ta bắt đầu sợ hãi, run rẩy bần bật như một con chuột lột nhiễm lạnh.
Cô ta tính tới tính lui đủ đường, thế mà lại không ngờ đến Đường Thiên Tuyết chính là con gái của Hoắc Diêm từ bao giờ, thế là những tin tức mà cô ta tìm hiểu bao lâu nay đều thất thiệt.
Từ đầu cô ta chỉ tập trung vào Tô Dĩ Thần, bỏ số tiền lớn gần như cả gia tài ra để thuê người giám sát nhất cử nhất động của anh để anh không thể đi điều tra, nếu anh có một động thái dù là nhỏ nhất, Đường Thiên Tuyết sẽ bị tổn hại nên chắc chắn anh không dám.
Nhưng cô ta đã bỏ sót Hoắc Diêm, vậy ra Đường Thiên Tuyết có thể đứng ở đây chắc chắn là nhờ ông ta.
Ngay từ lúc bắt đầu, Vương Hân Nghiên đã định sẵn chỉ là một kẻ hề rồi.
Tô Dĩ Thần dù có không đội trời chung với Hoắc Diêm, nhưng vì Đường Thiên Tuyết anh có hạ mình cũng không sao.
Hơn nữa, anh tin Hoắc Diêm sẽ không từ chối việc có liên đến Đường Thiên Tuyết, vì anh cũng lờ mờ đoán được mối quan hệ giữa cô và ông ta qua những hành động khác thường mà ông ta làm gần đây.
Ngày mà Vương Hân Nghiên cùng Tô Dĩ Thần đi chọn váy cưới, cũng chính là ngày Đường Thiên Tuyết được cứu ra, tối đó người thay cô lắng nghe những điều miệt thị từ mẹ con Vương Lan Chân là một trong những kẻ được cô ta thuê thôi, chính vì thứ mùi kinh dị để lại trong nhà kho đó mà bọn họ không ai dám bước vào, dĩ nhiên cũng không hề biết Đường Thiên Tuyết đã trốn thoát nên mới có sự kiện của ngày hôm nay.
Đoạn đang sốc vì lãnh hai cú đánh liên tiếp, đột nhiên có một đám người áo đen xông vào đám cưới, đi giữa bọn họ là một người phụ nữ ăn mặc theo kiểu truyền thống, khuôn mặt hệt như phù thủy bước ra từ trong truyện đi vào.
Bà ta trố mắt khi nhìn thấy Vương Hân Nghiên đang nằm lăn quay ra sàn, liền chỉ tay nói lớn.
"Đứa con dâu trời đánh của tôi đây rồi, mau lôi nó về làm lễ mau, để lỡ mất giờ lành thì lại xui xẻo."
Vương Hân Nghiên ngơ ngác bị đám người áo đen lôi lên xồng xộc, cô ta hoảng hồn giãy nảy.
"Các người là ai, tôi không quen các người, mau thả tôi ra."
Vương Hân Nghiên mở to miệng la hét, bất chợt phải câm nín vì bị người phụ nữ có khuôn mặt như phù thủy kia tác cho một bạt tai, bà ta hăm doạ.
"Hỗn hào, không ra cái thể thống gì hết.
Một chốc nữa cô còn giữ bộ dạng này trước mặt con trai tôi, làm nó hoảng sợ thì đừng có trách tôi xiên dầm qua lưỡi của cô."
Khuôn mặt của bà ta rất đáng sợ, ngay cả giọng nói cũng ám ảnh, có vẻ như sẽ làm thật.
Vương Hân Nghiên sợ đến nỗi tái xanh mặt mày mà ngậm cứng miệng.
Cô ta ngó nghiêng ngó dọc như tìm người cầu cứu.
Ánh mắt đột nhiên sáng rực khi nhìn thấy bóng lưng của Vương Lan Chân trong đám đông, cô ta hét lớn.
"Mẹ, mẹ, mau cứu con.
Đám người này sắp đưa con đi đâu rồi, mẹ, mẹ."
Vương Lan Chân người đã đổ đầy mồ hôi lạnh, chân run như cầy sấy.
Ban đầu bà ta đã có linh cảm có chuyện gì đó không hay rồi nên đã không ra mặt mà chỉ âm thầm chen vào đám đông để xem tình hình.
Bây giờ tình thế đã vỡ be bét, định nhân lúc hỗn loạn mà về nhà ôm số trang sức mà Tô Dĩ Thần mua cho để bỏ chạy, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà Vương Hân Nghiên lại gọi lớn như thế.
Bà ta định mặc kệ mà nâng chân bỏ chạy luôn nhưng đã không kịp khi đã bị người phụ nữ đáng sợ kia chú ý tới.
"À, thì ra bà sui gia cũng có mặt ở đây à.
Đưa bà ta đi luôn, đám cưới thì phải có đủ người lớn hai họ mới may mắn.
Đưa đi."
Chỉ một cái phất tay nhẹ, Vương Lan Chân cũng không thể thoát khỏi số phận giống Vương Hân Nghiên, đều bị lôi đi không tình nguyện.
Bọn họ đi rồi, hội trường vẫn chưa hết sôi nổi, Đường Thiên Tuyết mỉm cười như vừa xem xong một bộ hài kịch, cô nhìn Tô Dĩ Thần mà nêu ra cảm nghĩ.
"Mong