Cảnh Vân Trạch vốn không có ý định sẽ đưa cô về Cảnh gia, nhưng với tình hình hiện tại thì anh cũng chẳng thể giấu nữa, anh không sợ Cảnh Vân Trác làm khó mình, anh chỉ sợ ông ấy sẽ xúc phạm Lâm Quân Nhi, khiến cho cô ấy ấm ức mà thôi.
Không khí trong xe đột nhiên im lặng cũng làm cho Lâm Quân Nhi thấy khó thở, đột nhiên cô lại nhớ đến Diệp Vấn, liền hỏi:
- Cảnh Vân Trạch, Diệp Vấn thế nào? Em ấy có đi cùng chúng ta không?
- Em không cần lo, cô ấy được Phụng Quy đưa về trụ sở Long Nhuệ rồi.
- Long Nhuệ...
Hai từ này tựa như đang nhắc nhở người mà anh nhớ nhung là Dương Dung Nhuệ, cũng đúng thôi...!Dù sao thì đối với Cảnh Vân Trạch thì cô chỉ là một cô dâu gả thay, một tảng đá ngán đường, một con kỳ đà cản mũi người khác...!Người trong lòng của anh làm sao có thể là cô chứ.
Đột nhiên đang hỏi mà cái mỏ của cô không hỗn nữa cũng làm cho anh khó hiểu, chẳng lẽ anh đã nói sai ở đâu?
- Sao vậy? Em không khỏe ở đâu à, sao đột nhiên lại im lặng vậy?
- Không có, chúng ta đi đâu vậy?
- Về Cảnh gia.
Hai từ "Cảnh gia" càng làm cho Lâm Quân Nhi thấy sửng sốt hơn, thà đưa cô về Lâm gia hay đem cô bỏ vào nhà giam của Bang Long Nhuệ chứ tại sao đem cô về Cảnh gia? Chẳng phải đối với họ thì chỉ là mối quan hợp đồng, hơn nữa người mà cha anh muốn lấy làm con dâu là Lâm Tuệ Y chứ không phải Lâm Quân Nhi, nếu như ông ấy biết đã bị đổi cô dâu thì sẽ làm ầm đến Lâm gia rồi.
- Cảnh Vân Trạch, đừng về Cảnh gia có được không? Hay bây giờ tôi gọi Y Y đến đây, anh cùng em ấy diễn một vở kịch.
Anh đưa tôi về với Vấn Nhi đi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Cảnh Vân Trạch thấy con báo nhỏ nhà mình lo lắng như vậy, ở trước mặt anh vẫn còn hùng hổ cãi nhau như nước với lửa, còn đây chỉ là về nhà anh thôi mà, sao đột nhiên lại căng thẳng như vậy chứ?
- Em căng thẳng sao?
- Anh nói xem, tôi chỉ là cô dâu gả thay, dù sao thì tôi...!Tôi...
- Chứng nhận kết hôn cũng đã ký rồi, lễ thành hôn cũng đã hoàn thành rồi, động phòng cũng đã động luôn rồi.
Sớm muộn gì họ cũng biết, thôi thì cứ để họ biết sớm tránh ấm ức cho em.
Lâm Quân Nhi thật sự không biết tên Cảnh Vân Trạch này có cần mặt mũi hay không, những lời này mà anh cũng có thể nói ra sao? Đúng là không biết liêm sỉ gì cả!
- Nhưng mà...
- Không có nhưng nhị gì cả, em đừng căng thẳng.
Chút nữa cứ đi bên cạnh tôi là được, họ có nói gì, làm gì cũng mặc kệ.
Dù sao ở Cảnh gia cũng còn Tranh Nhi, Vân Trình và Thiếu Hà, em đừng lo.
Nói thì dễ, nhưng dù sao hiện tại tâm lý của Lâm Quân Nhi chính là sự thật sắp bị vạch trần.
Bản thân cô thì cô không sợ, họ có thể đánh, có thể mắng, cũng có thể đuổi cô ra khỏi Cảnh gia, nhưng nếu như họ đến Lâm gia làm loạn, hay khiến cho danh tiếng của cha mẹ cô và Tuệ Y bị vấy bẩn thì cô sẽ thấy có lỗi.
Vì trong chuyện này hoàn toàn là chủ ý của cô, đến cả Y Y cũng không biết chuyện này.
Cảnh Vân Trạch thấy cô cứ căng thẳng như vậy cũng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nói:
- Đừng căng thẳng.
Thật ra cha mẹ tôi cũng không đáng sợ như em nghĩ đâu, hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
- Hơn nữa lúc trước, Vân Trình từng nói muốn kết hôn và nói người đó là em...!Họ cũng không phản đối, nếu em không thay em gái gả cho tôi, thì bây giờ có thể em đã là em dâu của tôi rồi.
Nghe đến đây thì Lâm Quân Nhi có chút kinh ngạc, không ngờ đến cả chuyện này mà anh cũng biết.
Nhưng trong giọng điệu của anh thì anh hoàn toàn không có vấn đề gì với nó, không chỉ vậy mà hình như còn có chút thành tựu, lấy một người mù như cô thì thành tựu cái quái gì?
- Cảnh Vân Trạch, nếu như cha mẹ