Nghe ba chữ "Anh yêu em" phát ra từ miệng của Cảnh Vân Trạch đúng là khiến người khác kinh ngạc.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn được xem là một Lão đại lạnh lùng, đối với anh thì tình nhân không thiếu nhưng anh lại một lòng chung thủy với Dương Dung Nhuệ tiểu thư, không chỉ vậy mà còn có thể vì cô ấy mà trở mặt với gia đình.
Nhưng Lâm Quân Nhi lại không dám tin một người như anh mà lại nói yêu cô sao?
Cảnh Vân Trạch không thấy cô trả lời hay có một biểu hiện gì đó gọi là đáp trả cũng chỉ cười khẩy một cái, anh cũng không phải là trung tâm vũ trụ mà muốn ai nấy đều yêu thích.
Có lẽ chuyện này kể từ khi bắt đầu đã là một sai lầm rồi, đáng lẽ hạng người như anh phải cô độc cả đời mới đúng.
Bàn tay này của anh đã nhuốm quá nhiều máu tanh, đáng lẽ ra một người con gái đơn thuần như cô thì không nên dính líu đến anh mười đúng.
Mặc dù cái miệng nhỏ của cô đúng là rất linh hoạt, lời nói cũng rất sắc bén, nhưng mà suy cho cùng cũng chỉ là một người con gái chân yếu tay mềm...!Ở bên cạnh anh chỉ toàn mang lại nguy hiểm cho cô mà thôi.
Cảnh Vân Trạch nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nói:
- Anh xin lỗi.
Đáng lẽ ra anh không nên nói những điều này...!Em đừng nghĩ nhiều, chỉ là...
Lâm Quân Nhi mỉm cười một cái, sau đó liền đáp.
- Không sao.
Chẳng phải anh nói đã chuẩn bị cho em phẫu thuật sao? Khi nào thì chúng ta có thể đến đó.
Lúc này, Cảnh Vân Trạch nhìn vào đồng hồ, anh liền nói:
- Hôm nay anh có chút việc, anh phải ra ngoài một chuyến.
Chắc là cuối tuần nhé? Cuối tuần anh sẽ đưa em đi kiểm tra.
Lâm Quân Nhi gật đầu, sau đó Cảnh Vân Trạch cũng thay một bộ quần áo nghiêm chỉnh một chút.
Dù không nhìn thấy nhưng Lâm Quân Nhi có thể nghe thấy được tiếng bước chân của anh rất vội vã.
Trước khi rời khỏi nhà thì Cảnh Vân Trạch cũng không quên hôn lên môi của cô, xem như là chào tạm biệt, sau đó thì lập tức rời đi.
Ngay khi anh rời khỏi Dinh Trạch thì Lâm Quân Nhi đã gọi Diệp Vấn vào.
Diệp Vấn vừa vào thì cô đã bảo Diệp Vấn miêu tả lại trang phục của anh, nhưng vì vừa rồi anh đi quá nhanh nên Diệp Vấn cũng không nhìn rõ nữa, nhưng lúc này cô ấy lại đưa tay xoa cằm, nói:
- Nhưng bình thường thì cô gia vẫn mặc một chiếc áo sơmi đen, quần âu đen, nếu nghiêm túc một chút thì khoác thêm áo vest.
Từ khi em gặp anh ấy thì anh ấy vẫn mặc như vậy.
Lâm Quân Nhi bắt đầu suy nghĩ, hình như đúng là từ khi ở bên cạnh anh thì anh luôn mặc sơmi dáng tay dài, nhưng thời tiết bây giờ nóng nực vậy mà ở trong nhà anh cũng mặc sao? Là do thói quen hay là do anh đang che giấu cái gì đó?
- Tiểu thư? Chị sao vậy?
- Không có gì.
Mà Vấn Vấn, ai đưa em về Cảnh gia vậy?
- Hình như là người của cô gia, một nam một nữ...!Tên gì nhỉ? Em cũng không biết nữa, tại vì lúc bước vào trụ sở Long Nhuệ bang thì những người cấp thấp hơn chỉ gọi họ theo số thôi, là 005 và 019.
Lâm Quân Nhi gật đầu, hình như theo những gì anh kể cho mình nghe thì thân cận của anh có bốn người, một là Tước Xạ, hai là Phụng Quy, ba là Triều Vũ và cuối cùng là Kha Nguyệt.
Triều Vũ là võ sư, Kha Nguyệt là dược sư, Tước Xạ là xạ thủ...!Nhưng Phụng Quy thì anh không nói rõ thân phận với cô, cô gái này thì cũng khiến cô có chút tò mò về thân thế...!Cô nhi, cứu giúp rồi lại được đưa vào Long Nhuệ bang làm trợ thủ, xem ra Cảnh Vân Trạch vẫn chưa nói hết bí mật của mình.
[...]
Buổi chiều, sau khi giải quyết xong chuyện ở bên ngoài thì Cảnh Vân Trạch cũng quay về nhà.
Tước Xạ và Phụng Quy nhìn anh một cái, vì hiện tại anh đang kiểm tra cơ thể thì phải.
- Lão đại? Anh đang kiểm tra cái gì vậy?
- Mũi của báo nhỏ rất thính, vừa rồi ở đó không biết có ám mùi hay không nữa.
Nhưng anh vừa dứt lời thì ở phía bên trái đã truyền đến âm thanh vang đến, là giọng nói của "báo nhỏ" trong câu nói của anh.
Lâm Quân Nhi đang ngồi ở bếp, nói:
- Báo nhỏ? Biệt danh anh đặt cho em cũng thú vị đấy, Cảnh Vân Trạch!
- Sao em lại ở đây?
- Khát thì phải uống, đói thì phải ăn.
Anh nhìn xem bây giờ đã là mấy giờ rồi? Bữa trưa em chỉ ăn được mấy miếng.
Cảnh Vân Trạch liền phất tay cho Tước Xạ và Phụng Quy về trước, nhưng anh chỉ mới đi được hai bước về phía cô thì cô đã nói.
- Phụng Quy, chị ở lại một chút có được không? Em có chuyện muốn hỏi chị.
Phụng Quy kinh ngạc, vì cô ấy biết được thính giác và khứu giác của phu nhân rất tốt nên đến nước hoa cũng không dùng, mà bước chân của một sát thủ chuyên nghiệp lại cực kì nhẹ, thì lý do hay dựa vào đâu mà phu nhân lại biết cô ấy